Cố Thanh Trì khẽ lắc đầu: “Chỉ sợ chuyện tốt nhiều gian nan thôi.”
“Sao, đại sư đã tính ra chuyện gì rồi à?” Hoa Thần Dật đi tới phát mệt rồi, chỉ sợ sinh biến cố.
“Không phải tính ra, mà là nhìn ra, anh xem đi: “Cố Thanh trì đưa tay trái chỉ.
Hoa Thần Dật nhìn theo hướng ông ta chỉ, một nhân viên công ty đang chạy nhanh trên bậc thang, chạy rất gấp, xem ra có chuyện rồi, vội đi nhanh tới: “Sao thế?”
“Tới, tới ... Bên khai phát tới, từ trấn Tẩu Mã tới.” Chàng nhân viên vừa thở vừa báo.
“Ồ, đi xem sao, thủ tục không vấn đề gì chứ?”
“Bọn họ nói mang thủ tục tới rồi, do công ty Danh Lưu và chính phủ trấn, cục dân chính khu cùng đầu tư phát triển.”
“Vậy thì không có vấn đề rồi, có quan viên dính vào, ai dám quản.” Hoa Thần Dật hiểu đời hơn hiểu phong thủy nhiều.
“Có chút vấn đề ạ, bọn họ nói không định bán.” Chàng nhân viên ấp úng.
“Hả? Vì sao? Không phải là không trả tiền, thứ này có thể đem tích trữ à?” Hoa Thần Dật nghe một cái là máu nóng dồn lên mặt, sừng sộ như muốn đánh người.
Chàng nhân viên tội nghiệp sợ hãi lùi lại: “Không phải ạ, công trình còn chưa hoàn thành, bọn họ còn chưa định giá.”
Ra là vậy, Hoa Thần Dật trải qua một chuyến tầu lượn cảm xúc, phất tay: “Chuyện nhỏ, chưa định giá càng tốt, chúng ta định giá thay họ.”
Đó chính là đặc tính của người có tiền, nếu tâm tình tốt, tiền chẳng là gì.
Lên núi chậm chứ xuống núi thì nhanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy chiếc xe Jeep và Santana được lái tới, đi trực tiếp vào trong nghĩa trang, bước ra là ba nam tử cao lớn, xem ra bên đầu tư tới rồi, Hoa Thần Dật bước nhanh đến.
Lúc này vầng tịch dương vàng rực kia đã dần dần giấu dung nhan tươi cười của mình sau núi, sắc trời đã nhá nhem, ba người mới tới không hề chú ý ở bên cạnh không xa có người nhìn lén mình, chính là Soái Lãng. Kiểu ăn mặc áo lụa màu đen, túi xách đeo lệch, ngu ơi là ngu, bị ba người trực tiếp bỏ qua, sự chú ý bị Hoa Thần Dật thu hút, áo vest đắt tiền, tóc bóng lộn, mặt trắng không râu, bụng phệ oai phong, cho dù nhìn xa cũng thấy là chủ sự rồi, huống hồ bên me còn có mấy người ăn mặc kiểu nhân viên công tác, lúc nào cũng chuẩn bị đỡ. Mặt ba người thoáng hiện ra nụ cười.
Hai người phía sau, một tóc dài buộc thành đuôi ngựa, mặc áo khoác gile, một thì râu ria bờm xờm, thể hình rất tráng kiện, mặc trang phục leo núi, giống dân đi phượt.
Đứng trước hai người là nam tử trung niên bụng phệ, trên dưới tứ tuần, cũng mặc nguyên bộ vest, có điều phong độ kém xa Hoa Thần Dật, da mặt tai tái rõ ràng là tửu sắc quá độ không chú ý giữ gìn, hơn nữa đầu hơi ngả về phía trước, lưng hơi cong, nách phải kẹp túi hồ sơ, nếu không phải gặp trong hoàn cảnh này, người ta sẽ nghĩ là một nhân viên quèn nào đó, lúc nào cũng sẵn sàng khom lưng vâng dạ.
Soái Lãng nhìn ba người này, lại nhìn Cố Thanh Trì, trong lòng nổi lên nghi vấn, vẫn tiếp tục diễn kịch sao? Tám phần là thế rồi, ba người này và Cố đại sư cùng trong một đoàn kịch.
Và vở kịch bắt đầu.
Nam tử trung niên đi đầu đúng là hơi cúi người cười nịnh đi tới trước mặt Hoa Thần Dật, tự giới thiệu: “Bỉ nhân là tổng giám đốc công ty đầu tư phát triển Danh Lưu, Phùng Sơn Hùng.”
Đúng là ông chủ nhà quê, rất xa lạ, tất nhiên làm sao so được với thân phận của Hoa Thần Dật. Soái Lãng ý đồ đem người này liên hệ với Khấu Trọng, Hoàng Hiểu, thậm chí là mấy người ở công ty thủy sản. Có điều bất kể tướng mạo hay ngữ khí thái độ đều khác nhau quá nhiều, người này là dân làm ăn trăm phần trăm, nghe là rõ rồi.
“Úi dời, mẹ ơi, cái túi này của ông chủ Hoa còn đắt hơn cái xe nát của tôi ấy chứ.” Phùng Sơn Hùng nhìn túi Hoa Thần Dật cầm ở tay mà xuýt xoa.
Hoa Thần Dật cười rất tự nhiên không đáp, điệu bộ nho thương mười phần, đưa danh thiếp tới, cứ như chủ tịch đi vào giữa đoàn bách tính vậy, người kia nào là đưa thuốc lá, nào là oán trách bản thân có mắt không biết núi Thái Sơn. Ông chủ nhà quê dốc hết bản lĩnh nịnh nọt, thậm chí khúm núm với cả phó tổng Trần, thư ký Lưu.
Đoàn người Hoa Thái không để người này vào mắt, chẳng qua là ông chủ nhỏ nhà quê thôi mà.
Soái Lãng thì đứng ở xa xa tặc lưỡi, đây gọi là trò miệng nói ngưỡng mộ, sau lưng bắn trộm, phải nâng lên thật cao thì mới dễ xẻo.
Vậy nhát dao này xẻo thế nào? Làm Soái Lãng có đôi chút bất ngờ là Hoa Thần Dật không hề che dấu tâm tư, trực tiếp nói muốn mua vị trí mộ.
Ông chủ Phùng khó xử từ chối: “Giám đốc Hoa, nghĩa trang còn chưa hoàn thành, chúng tôi do chính phủ trấn, cục dân chính khu và công ty Danh Lưu liên hợp đầu tư phát triển, công ty Danh Lưu cũng có ba cổ đông, ngay cả giá còn chưa xác định thì chúng tôi bán thế nào?”
“Sợ tôi mua không nổi à? Ra giá đi.” Hoa Thần Dật cả dọc đường phải kìm nén rồi, giờ hào khí được một lần: “Ngoài kia toàn là xe riêng của tôi, hay là dùng làm tiền đặt cọc cho anh nhé.”
“Đừng đừng, chúng tôi biết đại danh của công ty Hoa Thái, mấy vị hợp tác với tôi mà biết tôi dám thu tiền đặt cọc của anh, có mà chôn tôi luôn ngay ở đây ấy chứ.” Ông chủ Phùng rất khiêm nhường, nâng ông chủ Hoa lên cao hết cỡ: “ ... Hay là thế này đi, anh nhìn trúng nơi này, là nể mặt chúng tôi, bất kể anh nhìn trúng chỗ nào, chúng tôi sẽ để lại cho anh, khi long khẩu hợp xong, đem bán ra sẽ tới nhà ký hợp đồng với anh, thế là được rồi chứ ạ? Đừng nói tôi lừa anh, một tháng sau bàn giao.”
Lúc này đoàn người thân thích cũng tới, ông chủ Phùng lễ số chu đáo, nào chị dâu, nào bác, náo thím chào hết một lượt, thái độ thân thiết khúm núm, cực kỳ cho Hoa Thần Dật thể diện.
Có điều nghe nói tháng sau mới bàn giao sử dụng, Hoa Thần Dật không đợi được, khẽ hỏi vợ cái gì đó, vợ gật đầu thì thầm vài câu, thế là không làm cao nữa, kéo tay ông chủ Phùng, thái độ khách khí hẳn lên: “Giám đốc Phùng này, không phải tôi làm khó anh, mà cái công trình sân bay Tân Trịnh sắp khởi công rồi, phong thủy sư tính toán ngày rời mộ cho tôi là ngày kia, ngày kia thế nào tôi cũng phải làm việc này ... Anh nghĩ cách giúp.”
“Hả, ngày kia luôn à? Thế sao được chứ, quá vội, quá vội rồi.” Ông chủ Phùng nhảy dựng lên, muốn từ chối, lại nhìn vẻ mặt tha thiết của Hoa Thần Dật, đi qua đi lại vài bước, nghĩ ra cách: “Thế này đi, chỗ chúng tôi chưa có cái gì sẵn sàng, ông chủ Hoa, tôi giúp anh liên hệ với mấy nghĩa trang gần đây, chúng là khu cao cấp, mấy cổ đông của tôi đầu tư phát triển ở đó, không lớn bằng ở đây thôi ... Tiểu Mã, cậu tìm cho tôi điện thoại của nghĩa trang Thanh Long Sơn và Thủy Tổ, mấy chỗ đó cũng đẳng cấp lắm.”