Vị này cũng là người nhiệt tình, còn nghĩ cách giúp, không ngờ đó là tâm bệnh của Hoa Thần Dật: “Chúng tôi tới mấy nơi đó rồi, không nhìn trúng, chỉ nhìn trúng nơi này của anh thôi ... Chẳng qua là chưa hợp long khẩu à, vậy đẩy nhanh tiến độ công trình, chỉ có phần hoàn thiện, đâu cần cả tháng, thiếu công nhân thì tôi tìm đội thi công cho anh, chuyện nhỏ, sáng mai là có.”
“Đúng thế, chú em Phùng, chẳng lẽ cậu đẩy vụ làm ăn tốt thế ra ngoài?” Hội trưởng Vương đi tới nói giúp.
Phó tổng Trần tất nhiên cũng không thể chỉ đứng nhìn: “Ông chủ Phùng, anh không thể chỉ nói lời dễ nghe xuông được, giá cả có thể thượng lượng.”
Rồi đến thư ký Lưu, vợ Hoa Thần Dật, rồi mấy ông bà già cũng ỷ tuổi cao nói khó vài câu, làm ông chủ Phùng xây xẩm mặt mày, ứng phó không kịp, nói tóm lại là, anh càng không bán, chúng tôi càng bắt anh bán, anh chưa định giá, chúng tôi không bận tâm tới giá.
Mười mấy cái miệng liên tục công kích, ông chủ Phùng chống sao nổi thế trận nước bọt đó, vỗ tay ý bảo họ yên tĩnh, không ngờ cặp hồ sơ rơi xuống đất, cúi người nhặt lên, vẻ mặt cười dở mếu dở, giải thích với đoàn người: “Không phải là tôi không bán, nghĩa trang này xây theo cách cục nhị thập bát tú, rất cầu kỳ, riêng mời phong thủy sư bố cục đã mất sáu tháng, bỏ ra 30 vạn, giờ còn phải mời vị đại sư đó tới thôi phúc, nếu không thì không thể nhập táng được.”
“Lại còn thôi gì nữa?” Hoa Thần Dật có hơi điên đầu, mấy ngày qua nghe nhiều nhất là mấy cái từ này, vội ra hiệu cho cấp dưới mời Cố đại sư tới.
Hỏi tới chuyện này, ông chủ Phùng trở nên trịnh trọng, đầu tiên là thao thao bất tuyệt nói tới cách cục phong thủy, có điều trong mắt Hoa Thần Dật thì chẳng còn gì thần bí, chẳng qua là giống như hắn và Cố đại sư nhìn ra, tứ tượng hợp tứ tượng, bố cục trong ngoài. Có điều nhắc tới thôi phúc, ông chủ Phùng thận trọng hơn hẳn: “Phải có ngày âm giờ âm, đồng thời thôi phúc cho hai tám huyệt mộ, tới khi dị tượng xuất hiện mới tính là thành công.”
Dị tượng gì vậy? Ông chủ Phùng bắt đầu như chích thuốc lắc rồi, nói văng nước bọt, nghe nói long huyệt là mắt của đất, khi mà mở ra, âm khí tiết ra ngoài, nếu ban ngày có thể nhìn thấy mây mù quấn quanh. Nếu như vào buổi tối động vật thích âm khí kéo tới, ví dụ như rắn này, bọ cạp này, cú mèo này, dơi này, còn có cả sói nữa, nhiều nhiều lắm ... Gập ngón tay mà đêm không xuể.
Nói tới đoàn người bên kia cứ há hốc mồm mà nghe, mấy ông bà già còn chắp tay vái trời vái đất, còn Hoa Thần Dật và hai cấp dưới đều nghe hội trưởng Vương kể rồi, lúc này đưa mặt nhìn nhau, chẳng lẽ có chuyện này thật à?
Người khác không nói, thân thích ở quê của Hoa Thần Dật không khác gì nghe thiên thư, chăm chú vô cùng, vẻ mặt kính sợ. Nhất là lúc này trong cảnh tranh sáng tranh tối, ông chủ Phùng lại còn không biết lướt qua, thấy có khán giả nghe say xưa càng hăng tiết vịt, nói ra một đống chuyện khủng khiếp ghê tởm, từ phong thủy biến thành thần ma quỷ quái, làm thư ký Lưu bắt đầu sợ hãi ngó nghiêng xung quanh, nép sát tới bên cạnh vợ Hoa Thần Dật.
Chỉ có Soái Lãng đứng ngoài nghe là trọng tâm không đặt vào câu chuyện, trong lòng đang thắc mắc, sao tới thời điểm mấu chốt rồi lại còn tạo thêm phiền phức để làm gì chứ? Người ta đồng ý bỏ tiền rồi mà, lúc này thoải mái mà chém thôi, sao bày trò rắc rối thêm? Chẳng lẽ là có ẩn tình khác? Càng nhìn càng thấy đây là kịch trong kịch ... Đúng, nhân vật chính còn chưa lên tiếng mà.
Lão già đâu rồi? Soái Lãng đưa mắt tìm kiếm, kia rồi, Cố Thanh Trì cao cao gầy gầy đứng ở ngoài đám đông, vẫn hai tay chắp sau lưng. Ông chủ Phùng thì chỉ chuyên tâm dọa người như không quen biết vậy, cũng không ai nghĩ họ quen biết, dù Soái Lãng cũng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ họ quen nhau, đến giao lưu ánh mắt cũng không có, mà Cố Thanh Trì cũng không chủ động tham gia câu chuyện.
Rốt cuộc cũng có người nhớ tới Cố đại sư rồi, chính là Hoa Thần Dật, nhìn quanh tìm kiếm, vừa thấy ông ta liền mừng ra mặt: “Giám đốc Phùng này, chúng tôi cũng mời một đại sư phong thủy, để chúng tôi thôi phúc cho nghĩa trang này được chưa? Không cần tiền của anh, chẳng qua là phù chú thôi chứ gì, trình độ của Cố đại sư chắc chắn cao hơn người anh mời.”
Lúc này đây Hoa Thần Dật sinh ra một thành phần mê tín vào Cố đại sư mà không hay, giọng nói chắc nịch.
Có điều ông chủ Phùng không tin, gạt đi: “Đó không phải là phù bình thường đâu, phải vẽ một nét bút mà thành cơ.”
Hoa Thần Dật không phục, quay sang Cố Thanh Trì: “Cố đại sư có biết vẽ phù không?”
“Đương nhiên.” Cố Thanh Trì không nhiều lời, đáp ngắn gọn.
“Ôi ôi, đừng đừng, ông chủ Hoa, cái phù này thực sự không phải người bình thường làm nổi đâu, tôi còn chưa nói hết, không phải là một tấm phù, mà là hai mươi tám tấm vẽ cùng một lúc, giống nhau như đúc, thế mới gọi là một nét mà thành. Đó là tuyệt học của vị đại sư kia, hơn nữa còn phải dựa vào phù mà dẫn động mắt đất ... đâu phải ai cũng vẻ nổi chứ?” Ông chủ Phùng xua tay lên hồi.
Hoa Thần Dật đâu ngờ chuyện này còn cầu kỳ tới mức đó, chính hắn cũng không xác định lắm, đi tới chỗ Cố Thanh Trì: “Chuyện này ... Đại sư, cái chuyện mà hắn nói, ngài làm được không?”
“Đương nhiên, thứ tôi nói chính là nhất bút thôi phù ... Mang bút ra đây, hôm nay là ngày âm tháng âm, một canh giờ nữa là giờ âm, hôm nay tôi xuất hành chính là để tìm huyệt chân long thôi quan xuất phúc.” Cố đại sư đứng đó, người thẳng tắp giọng vang vang tựa như thần tiên cõi trần.
Hình tượng này có vẻ làm ông chủ Phùng hơi kinh ngạc, song không tin tưởng lắm, chỉ là không dám chọc giận Hoa Thần Dật, mới gọi thợ đá tụ tập xem náo nhiệt khiêng bàn ở ban quản lý tới chỗ đất trống.
Nói tới thuyết phong thủy, nói tới chuyện âm gian linh hồn thì đại đa số mọi người đều tin, nhưng mà nếu nói mấy trò gọi hồn, làm phép hay việc vẽ bùa vẽ phù gì đó này thì không mấy người tin, nhất là thanh niên trẻ, ngược lại hội trưởng Vương có vẻ tin tưởng Cố đại sư lắm.