Soái Lãng nhìn ra rồi, vậy có thể nói y cao minh chứ?

Không đâu, Soái Lãng không dám nhận cái từ đó, bây giờ có nghề nào mà nước không sâu, có nghề nào thiếu những người tinh minh, tâm kế người sau cao hơn người trước, những thủ đoạn có thể kiếm ra tiền đều bị người ta nghiên cứu thấu triệt cả rồi. Anh không ở trong nghề sẽ không thể tưởng tượng nổi ảo diệu trong đó.

Lần này Soái Lãng nếu như không phải được Cố Thanh Trì cố ý đặt ở vị trí bàng quan, đoán chừng y nghĩa vỡ đầu cũng không ra bí mật bên trong, ai mà ngờ được thời buổi này đạo đức con người đã hạ thấp tới mức tới người chết cũng bị xẻo chứ?

Ài, khi Soái Lãng nhìn Cố đại sư, tâm tình càng thêm phức tạp, lăn lộn vài năm, cứ thấy mình là kẻ mặt dày vô sỉ, vô cảm máu lạnh lắm rồi, dè đâu quả thực như mỹ nữ lừa đảo với Cố đại sư nói, mình còn non lắm, chưa đủ tàn nhẫn.

Chuyện này chắc chắn bố cục từ trước khi mình tới thôn Kỳ Khất Đang rồi, vì khi y gặp phó tổng Trần và thư ký Lưu thì đã là lần thứ hai họ tới nhà.

Người buông câu luôn thông minh hơn cá.

Đi qua càng nhiều nghĩa trang, nơi bị Cố đại sư dùng thủ pháp khéo léo phủ định càng nhiều, Soái Lãng nhận ra chỗ cao minh của ông ta, đó là ông ta không quyết, mà dẫn dắt cho người khác tự định đoạt. Mỗi lần nói tới chỗ kỵ húy của phong thủy, đều là gieo vào lòng người ta một nghi vấn, càng đi càng nhiều nghi vấn, nơi có thể lựa chọn càng ít, e rằng người lọt bẫy còn không biết, cứ nghĩ mình đang chủ đạo mọi thứ.

Cao minh, lúc này Soái Lãng không dám coi Cố đại sư đa phần ngồi khép mắt dưỡng thần trên xe là loại giang hồ lừa đảo dùng thủ đoạn nát "phụ tại mẫu tiên vong " nữa, chẳng qua là ba tên béo quá ngốc, ông ta không thèm chơi trò trí tuệ với họ.

Buổi trưa đoàn người ăn cơm ở nhà hàng của trấn Tẩu Mã, nơi này rất gần quê Tân Trịnh của Hoa Thần Dật, số nghĩa trang đi qua đã bảy tám phần, buổi chiều lại xem hai cái nữa. Cố đại sư cũng không giấu giếm, chỉ ra vài nơi có thể chọn, tốt xấu đều nói rõ ràng, tất nhiên ưu điểm nhiều không rõ, nhược điểm ít lại nghiêm trọng, Hoa Thần Dật tự mình phủ quyết.

Tới khoảng 4 giờ hơn, nghĩa trang có sơn có thủy đều đã đi xem, còn một cái ở hướng bắc, một cái thì cách trấn Tẩu Mã không xa, một nam một bắc không thể đi cả, đội xe dừng lại ở ngã ba, Hoa Thần Dật xuống xe thương lượng với người thân.

Lúc này Hoa Thần Dật tỏ ra rất sốt ruột rồi, đi mãi không tìm được nơi vừa ý, hai cái nghĩa trang còn lại ngay cả tư liệu cụ thể cũng không có, nhìn thân thích sắc mặt mệt mỏi, nhìn người cậu tuổi cao sức yếu ngủ thiêm thiếp trên xe, đúng như Soái Lãng đoán, từ phó tổng Trần, thư ký Lưu tới mấy nhân viên đều bị chửi mắng không ra gì.

Mấy người kia ủy khuất giải thích, hai nghĩa trang đó vừa mới lập nên chưa lâu, còn chưa cho bên ngoài đặt trước, lại cách thành phố khá xa, vốn không cho vào danh sách. May nhờ hội trưởng Vương nói đỡ, nếu không lương tháng thế nào cũng gặp tai ương.

Đã đi tới đây rồi, chẳng lẽ về không? Mang tâm thái thử một lần xem, đội xe đi về phía nghĩa trang cuối cùng hôm nay: Nghĩa trang Danh Lưu.

Tuy tên là Danh Lưu, nhưng rõ ràng là danh tiếng còn chưa được lưu truyền, đây là một nghĩa trang vô danh, theo anh chàng nhân viên lo liệu việc này giới thiệu thì cũng chỉ biết tới trên tư liệu quy hoạch của hệ thống dân chính thôi, ngay cả Cố đại sư còn chưa từng nghe thấy nghĩa trang này. Có điều Soái Lãng thì khẳng định: Chính là nơi này rồi.

Cho tới lúc này Soái Lãng vẫn nhận định, lão già trừ tiền ra thì không còn mục đích nào khác, sở dĩ không lấy tiền tầm long, là bởi vì có vụ mua bán còn lớn hơn. Giống thủ đoạn tiếp thị, chỉ có thương hiệu không lớn, tên tuổi không được biết nhiều, bán không tốt thì người ta mới chịu cho phần trăm cao.

Đúng là hẻo lánh thật. Đi trên đường cao tốc 20 phút, rời đường cao tốc lại phải đi thêm nửa tiếng, nhìn thấy biển tên Tẩu Mã Cương, mọi người mới biết là tới tận cuối vùng ngoại ô phía nam của Trung Châu rồi.

Đây là mảnh đất bị lũ lụt trước giải phóng, nước sông nhiều năm dồn ứ bùn đất tạo thành những ngọn đồi thấp trập trùng, sau khi xây lại đê lớn và xanh hóa, mấy ngọn đồi nằm ở dải bình nguyên này tạm gọi là núi. Lại phải men theo đường quốc lộ mới làm chưa trải nhựa đi mười mấy phút, tới mảnh đất hong vắng trong hẻm núi, thấy một kiến trúc treo biển "Nghĩa trang Danh Lưu".

Mọi người xuống xe đi vào nghĩa trang không có ai canh, tất cả mọi người, bao gồm Soái Lãng đều thấy hai mắt sáng lên.

Sơn cốc bằng phẳng, men theo triền núi là hàng mộ màu trắng như hành cung trên trời thấp thoáng trong cây cối um tùm, nhìn từ xa khí thế mênh mông, tới gần thì bố trí tinh tế, mấy ngọn đồi thấp sau núi cứ lầu quỳnh điện ngọc xây trên tầng mây. Chính giữa nghĩa trang có một con suối chảy qua, có thể nghe thấy nước chảy róc rách, ánh chiều tà ấm áp lúc này làm cả con suối ảnh lên màu vàng long lanh, trong núi loáng thoáng tiếng chim ca, làm người ta cứ ngỡ lạc chốn thế ngoại đào viên.

Âm trạch hào hoa xuất thế rồi.

Giống như mùa đông tặng áo ấm, mùa hè tặng que kem vậy, tức thì thỏa mãn nhu cầu lớn nhất trong lòng mỗi người ở đây.

Chỉ trong chớp mắt, buồn bực khó chịu trong lòng mọi người đã tan hết, Cố Thanh Trì nhận lấy la bàn mặt lộ vè vui mừng, không kìm nói gì cứ cầm la bàn mà đi, bước chân rất nhanh, có vẻ vội vã lắm. Hoa Thần Dật vội sai nhân viên đi tìm người của nghĩa trang tới để hỏi chuyện.

Vị này phải nói kém nhất trong quản lý nghĩa trang mà họ gặp hôm nay, người thì mặc áo đầy bụi, mũ nan rộng vành đội lệch, hỏi ra mới biết là thợ đá, chứ quản lý mộ chưa vào đây ở. Hoa Thần Dật càng mừng, thúc giục mau đi tìm quản lý mộ tới, chẳng kịp để ý tới thân thích, chạy đổi theo Cố đại sư tới bên suối.

Cả ngày đi xem nghĩa trang, chỗ nào chỗ nấy chật chội, tựa như ở nhà cấp bốn, đột nhiên chuyển tới biệt thự, niềm vui bất ngờ đó lộ rõ ra ngoài, làm người ta không ức chế được, mấy ông bà già cũng có tinh thần hơn nhiều, ríu rít trò chuyện chỉ trỏ.

Thế là vẫn còn lại mỗi mình Soái Lãng, bất hạnh đoán trúng Soái Lãng lại chẳng có tí vui vẻ nào.

Nhưng phải thừa nhận nơi này quá tốt, nhìn từ xa mỗi ngôi mộ độc lập được lan can đá màu trắng bao quanh giống như sân bóng rổ, rộng mấy chục mét vuông. Cả ngọn núi được trang hoàng như cung điện, cách đó không xa có tấm bia đá bán thành phẩm cao hai mét, đó là phần bia và phần đế còn chưa ghép lại, nếu không tha hồ uy phong, không ngờ ở Trung Châu lại có nơi thế này.

.....

Truyện này thuộc loại mạn nhiệt, tức là hay ở phần sau, bố cục đoạn đầu nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play