Soái Lãng làm trong nghề tiếp thị thời gian không ngắn, sao không biết mánh khóe trong đó chứ, cho rằng đã nhìn ra thủ đoạn của ông già liền dò hỏi vài câu, cô gái nói với khu mộ cao cấp tiền hoa hồng từ 10 tới 20%.

Thế thì không đúng rồi, với giá tầm long cơ sở mà Hoa Thần Dật đưa ra là chục vạn, vậy phần trăm phải cao hơn phí tầm long mới được, thế thì chẳng lẽ một ngôi mộ có giá tới hơn 100 vạn à?

Không thể nào? Chuyện này vượt quá phạm vi nhận thức của con nhà nghèo như Soái Lãng, biệt thự giá trăm vạn, nghìn vạn thậm chí là trăm triệu đều nghe thấy rồi, chẳng lẽ mua mảnh đất làm mộ cũng tới trăm vạn luôn? Chắc không có, nếu không phải lên báo rồi bàn tán rồi chứ? Không kịp nghĩ kỹ ảo diệu bên trong nữa, Soái Lãng hơi nghiêng đầu qua thân thiết hỏi em gái tiếp thị: “Chị này, hỏi chị cái này được không?”

“Hỏi gì?”

“Từ hôm nay trở về trước, trong vòng hai tuần, có phải cũng có người hỏi tới mảnh đất mà sư phụ tôi vừa chỉ, chính là mảnh đất cao cấp gọi là sừng trâu cánh ve ấy.”

“Anh hỏi điều đó làm gì, nơi ấy đúng là giữ lại cho nội bộ, không bán ra ngoài.” Cô gái lắc đầu.

“Hỏi để biết thôi mà, lần sau bảo sư phụ tôi đừng chỉ nơi đó, vậy không phải phá chuyện làm ăn của chúng ta à?” Soái Lãng kiếm lý do lập lờ rất tốt.

“Tôi đâu bảo không thể thương lượng.” Cô gái hạ thấp giọng, lén lút nhìn phía trước canh chừng người khác chú ý: “Đám người đó nhìn một cái biết ngay là vội tìm mộ, nếu thong thả thì dẫn mấy ông bà cụ theo cùng làm gì, rõ ràng là gấp lắm rồi, phải làm khó một chút mới tiện đẩy giá ... Không phải là không được, chí phí cao một chút, ở đây nói không tiện, về rồi gọi điện cho tôi, % có thể thương lượng, hiểu chưa?”

Soái Lãng bất ngờ, té ra vẫn xem thường em gái này, người ta sớm nhìn ra Hoa Thần Dật vội tìm mộ, chuẩn bị lôi kéo nội gián để nâng giá, ngốc nghếch gật đầu: “Biết rồi ... Mà tôi hỏi chị không phải chuyện này, mảnh đất kia, có người tới xem chứ, đặc thù như thế chắc là chị vẫn nhớ.”

“Có.”

“Chị còn nhớ người đó không?”

“Chuyện này quan trọng lắm à?” Cô gái cực kỳ đề phòng, có những thông tin vô tình tiết lộ là tổn thất lớn.

“Đương nhiên quan trọng, người đó cũng là cao phủ phong thủy, lần sau tới chị phải chú ý một chút, đừng để nói chuyện bị hớ.” Soái Lãng tùy ý nói, bản lĩnh tiếp thị của y thể hiện ra rồi, từ đầu tới cuối không nói một câu nào là thật, nhưng hợp tình hợp lý không ai nghi.

“Không thể nào, người đó trông như con khỉ mặt chó, trông buồn nôn, vậy mà lái cái xe Buick oai hơn Mercedes, chẳng hợp tẹo nào, cậu quen à?” Cô gái bĩu môi.

Soái Lãng khựng người, tức thì cảm giác mây mù trước mắt đột nhiên tan đi rất nhiều, nút thắt được cởi bỏ, cuối cùng đã có chứng cứ trực tiếp rồi ... Một con khỉ mặt chó có thể khiến người ta buồn nôn chỉ có thể là Hoàng Hiểu chứ không còn ai vào đây nữa, vậy là Hoàng Hiểu đi do thám trước, bảo sao Cố đại sư chỉ nơi nào là nơi đó chẳng thể mua được.

Thăm dò lại bị người ta thăm dò ngược, Soái Lãng lúc này vui lắm, tùy tiện qua loa vài câu, hai người trò chuyện tâm đầu ý hợp. Sắp ra tới cửa nghĩa trang, Soái Lãng quay đầu cáo biệt, may nhờ có cô gái này mà thu hoạch không ngờ, đưa tay ra bắt tay: “Chị yên tâm, chúng ta hợp tác lâu dài, lần sau gặp ai chết, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho chị.”

“Vậy cám ơn cậu trước, nhớ liên hệ với tôi.” Cô gái mỉm cười híp cả mắt, cho rằng mỹ nhân kế thành công rồi.

Khi đoàn người kia lên xe rời khỏi nghĩa trang, cô gái vẫn giữ lễ nghi đứng vẫy tay, Soái Lãng còn thò đầu ra khỏi cửa sổ vẫy vẫy đáp lại. Bóng xe khuất khỏi tầm nhìn, cô gái mới sững người "gặp phải người chết liền giới thiệu cho mình?", ài cái thằng nhóc này ăn nói thật là, chẳng ý tứ gì cả, sao làm được phong thủy sư?

...................... ................

Mặc dù có chút thiếu ý tứ, có điều vũng nước sâu đằng sau thuật phong thủy, dần dần được Soái Lãng vén màn.

Trạm thứ ba gọi là lăng Thủy Tổ, cũng xảy ra chuyện ngoài dự liệu mà trong tình lý, huyệt tốt đúng là có, có điều nghe nói bị một quan lớn ở chính phủ tỉnh đặt trước mất rồi. Hơn nữa phần mộ đó bia đá cao hơn một mét thêm vào xung quanh hàng rào, chiếm diện tích mười mấy mét vuông, rất có cái thế, sống đứng trên đầu người khác, chết vẫn cúi đầu nhìn chúng sinh, đừng nói Soái Lãng chướng mắt, ngay cả Hoa Thần Dật cũng nhổ nước bọt về phía cái mộ ấy.

Trạm thứ tư là Nhân gian thiên đường, có huyệt tốt, chỉ là mộ nhỏ quá, theo quy định nơi này, mộ cá nhân không được quá 0.9x1.2 m, mà Hoa Thần Dật tất nhiên không muốn chọn một âm trạch giống thị dân bình thường cho mẹ mình, nên phủ quyết.

Trạm thứ năm là nghĩa trang Trung Nguyên, nơi này thì lại có mấy chỗ kỵ phong thủy, ví dụ toàn bộ mộ xây bằng xi măng cốt thép, hồ nước là nhân tạo, trên ngọn nồi đối diện với nghĩa trang có trạm phát sóng di động. Chẳng cần Cố đại sư chỉ ra, Hoa Thần Dật lắc đầu.

Hết đông, tây lại chạy qua nam, chẳng có chỗ nào vừa ý, mỗi lần Cố đại sư thuận tay chỉ một cái, mọi người đều nhìn ra được nơi đó đúng là tốt, sự thực chứng minh là tốt thật, nhưng thật không may, nếu không có quan lớn chôn trong đó thì cũng được đặt trước. Càng đi nhiều, Hoa Thần Dật càng lo lắng, tâm tình càng không thoải mái, nếu chẳng phải còn kỵ húy Cố đại sư, Soái Lãng khẳng định nhân viên công tác gặp tai ương.

Vì thế câu chuyện từ thoái mái dần có xu thế nặng nề, từ phong thủy nói tới hoàn cảnh, từ hoàn cảnh nói tới hiện thực.

Mà nói tới hiện thực, lời Cố đại sư nói ra còn chấn động hơn cả nói về phong thủy, thành phố Trung Châu có 7 triệu dân, chỉ có mười mấy nghĩa trang, mỗi năm có hơn 10 vạn người chết đi, trong vòng mười năm quỹ đất dùng hết sẽ xuất hiện tình trạng " chết chẳng có đất chôn", còn thê thảm hơn cả ""sống không có nơi ở".

Nghe lời này Hoa Thần Dật cảm thán, nhân viên ở ghế phụ lái rùng mình, còn Soái Lãng thì nhìn ra dụng tâm của ông ta, Cố đại sư không thể vô cớ tạo ra bầu không khí căng thẳng này. Suốt dọc đường đi mọi người đều nhìn ra đất nghĩa trang thiếu hụt, mộ cao cấp càng tranh giành từng tất, nơi phong thủy tốt thì khó tìm, Soái Lãng tin, thêm vào bầu không khí căng thẳng này, lão già đã trải đường đầy đủ cho đòn cuối.

Chuyện này giống như anh đang mắc nợ, người ta báo anh trúng thưởng rồi, anh muốn thăng quan, liền có người quen lãnh đạo giúp mở đường ... Mà Hoa Thần Dật thì khao khát một mảnh đất phong thủy, Soái Lãng đoán chừng mảnh đất kia đã chuẩn bị sẵn ở nơi nào đó rồi, chỉ đợi tới lúc Hoa Thần Dật thấy hi vọng mong manh nhất đột nhiên phát hiện ra, trong lúc mừng rỡ, sẽ khảng khái chi tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play