Soái Lãng nằm úp mình xuống, lúc cảm thấy hơi đau, lúc thì cảm thấy xót, lại ngưa ngứa, mỗi lần đánh nhau y đều che đầu, cho nên lưng và cánh tay là chỗ bị thương nhiều nhất, có điều được đôi bàn tay ôn nhu lành nghề của Tang Nhã chăm sóc, tựa hồ ... Tựa hồ cảm thấy chút thương tích này vẫn còn ít lắm, so với trận đòn tàn bạo của cha y thực ra chưa là gì đâu.
Bàn tay đó xoa nhẹ, dầu xoa tới đâu mát tới đó thoải mái tới đó, Soái Lãng thật hi vọng đó là vuốt ve chứ không phải xoa dầu.
Làn da thô ráp, đen đúa, nhưng bờ vai thật rắn chắc, nhìn bề ngoài thật không nhận ra, anh ấy nhận bao nhiêu đòn như thế cũng là vì mình, nếu không có anh ấy xuất hiện, chẳng biết có bao nhiêu cú đánh kia giáng lên người mình.
Đôi mắt Tang Nhã ánh lên nhu tình, vào lúc cô hoảng sợ nhất, bất lực nhất chính bờ vai này che chắn hết cho cô, chính bờ vài này làm chỗ dựa cho cô suốt một đêm, làm cô lưu luyến ... Đó là lý do cô quay lại, Soái Lãng nói không sai, kỳ thực cô định xa chạy cao bay từ lúc y ngủ rồi.
“Lật người lại.” Tang Nhã vỗ mông Soái Lãng một cái ra lệnh.
Soái Lãng xoay người, đối diện với Tang Nhã, phía trước chỉ trúng vài đòn nhẹ thôi, xoa dầu là được, nhìn Tang Nhã đổ dầu hoa hồng ra lòng bàn tay, nhè nhẹ xoa lên vết bầm tím trước ngực, đột nhiên nói: “Tang Nhã, xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT