Qua gương nhìn thấy Soái Lãng ngồi bần thần ở đó, Tang Nhã cầm cốc nước nóng lên như tự lẩm bẩm một mình: “Anh hay thật đấy nhỉ, tôi một mình ra ngoài mà anh chẳng lo gì cả à? Ngủ như lợn chết vậy.”
“Lo lắng gì chứ?” Soái Lãng không hiểu.
“Lo tôi hành nghề thất thủ, như thế anh không còn nhìn thấy tôi nữa rồi.” Tang Nhã quay người lại, tựa hồ rất bất mãn vì sự thiếu quan tâm này.
“Cô thông đồng lừa đảo, có ngốc tới mấy cũng không làm một mình chứ?”
“Vậy anh không sợ cảnh sát tìm tôi à, hoặc là đám Lương Can bắt tôi đi thì sao?”
“Kẻ lừa đảo lọc lõi luôn để lại đường lui cho mình, trước đó gặp nạn cũng đâu tới mức cùng đường hết lối, cô đang chuẩn bị chạy trốn chứ gì ... Những chuyện này chẳng lẽ cô cũng muốn tôi biết sao?” Soái Lãng chỉ valy, lại chỉ trang phục của Tang Nhã.
“Về lý luận mà nói cô nên đi rồi mới đúng, vì sao còn quay lại? Càng gần Trung Châu thì cô càng nguy hiểm, cô chắc là nhiều kẻ thù lắm nhỉ, có phải ngay cả cảnh sát cũng đang truy lùng cô? .... Buổi chiều tôi nghĩ cô ra ngoài rồi là sẽ xa chạy cao bay mới ngủ luôn tạo điều kiện cho cô đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play