Soái Lãng thấy Tang Nhã còn hồ nghi ngắm nghía mình, cười nói: “Nếu để cô nhìn ra thì chẳng phải là tôi rồi.”
“Bất kể anh làm nghề gì …” Tang Nhã như đã hạ quyết tâm, đặt tay lên vai Soái Lãng, thoải mái như với bạn bè: “Theo chị kiếm ăn đi, đầu óc nhạy bén, thủ đoạn không thiếu, cần là có thể ra tay tàn nhẫn, không làm cái nghề này thì tiếc quá.”
Ặc, lại thêm một người nữa rủ mình nhập bọn, từ khi nào mình lại thành nhân tuyển tốt nhất của nghề lừa đảo thế cơ chứ? Ca ca không phải kẻ lừa đảo.
Tang Nhã nhìn phản ứng của y liền không vui: “Sao, không muốn à, hay là anh có vụ làm ăn tốt hơn? Này, rốt cuộc anh làm gì, tôi càng nhìn càng hồ đồ.”
“Tôi là thanh niên thất nghiệp mà, sao cô không tin ... Kỳ thực lần đầu tiên gặp nhau là bộ mặt thật của tôi, không phải là không tìm được việc, mà thời gian này rảnh rỗi, mượn bộ trang phục này tới mấy nhà hàng tán gái, ai ngờ gặp phải cô ... Thực ra không phải tôi không muốn theo cô làm ăn, chẳng qua là nhát gan thôi, lừa 80 đồng thì tôi dám, chứ 80 vạn thì chịu, vớ vẩn là mất luôn cả cuộc đời ...”
Soái Lãng nói thật lòng, bên cạnh y là một đám bạn không ra gì, gọi là đám lừa đảo trộm cắp chẳng sai, nhưng tội nhỏ dám phạm vào, đại án thì ai cũng tránh.
“Không ép anh nữa, có điều nghĩ cho kỹ, cơ hội kiếm tiền không phải là lúc nào cũng có đâu, thực ra nghề này an toàn lắm, không cần xuất đầu lộ diện, ví như đám Lương Căn, anh biết trước kia hắn làm gì không? Sữa chữa điện gia dụng, vô tuyến điện, tay nghề tốt lắm, ví như người ở Trung Châu, hang ổ lại ở Quảng Đông, người bị hại lại ở đông bắc, nơi gây án thì ở Giang Tô, vụ án kiểu đó ai phá nổi?” Tang Nhã nói đắc ý lắm, cứ như lừa đảo là cái nghề hết sức đáng tự hào, không nghề gì cao minh hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play