Giọng như bị chẹt họng, Lão Sạn chỉ thấy đầu có vật đen chùm lên, cạch một tiếng đánh rơi đèn pin, theo bản năng xoay người muốn chạy, nhưng lưng như bị điện giật, còn nghe thấy tiếng lách tách ... Ngã rầm ra đắt, co giật như lên cơn thần kinh.
Tang Nhã bị nhốt trong phòng tranh thủ thời cơ nhanh như lao ra khỏi cửa tầng hầm thoát thân, dựa vào tường ra sức thở dốc, bầu ngực phập phồng liên hồi, sợ hãi nhìn hai tên ngã trong phòng, chúng đều bị điện giật.
Người cầm dây điện hở làm vũ khí tất nhiên là Soái Lãng, mặc dù đây là tầng hầm kín, nhưng dây điện không chạy ngầm, nên thành lợi khí của y.
Một đòn ăn ngay, nhanh gọn dứt khoát, Soái Lãng nhớ lúc hai thằng này đấm đá mình, báo thù không cần đợi mười năm, thấy hai thằng đó co giật chưa đã, đá thêm vài phát nữa. Tang Nhã không còn lòng dạ nào ở lại, gọi Soái Lãng đi mau, chạy ra ngoài cửa đóng sầm cửa lại, khóa ngoài.
Ba chọi hai biến thành hai chọi một, tình thế xoay chuyển rồi, hai thằng máu chiến nhất đã bị giam trong hầm, song trong phòng chính là Hàm Cường cao hơn hai người cả một cái đầu, Hàm Cường thực ra còn khẩn trương hơn họ, tay cầm chai rượu, dựa lưng vào cửa gỗ làm ra vẻ muốn liều mạng.
Trước đó Tang Nhã đã nói với Soái Lãng, trong ba tên thì thằng to xác này là nhát gan nhất, nhưng mà trông bề ngoài cũng đủ khiến người ta ngán rồi, hắn cao tới hai mét, đứng đó tay lăm lăm chai rượu trông như vị thần gác cửa.
Soái Lãng đưa mắt quan sát trong phòng, thấy một bên gò má trắng trẻo của Tang Nhã hằn vết ngón tay, váy dưới toạc vài chỗ tới gần eo, cổ tay còn lủng lẳng cái còng chưa mở đều là do lũ khốn kia gây ra. Máu điên trong người Soái Lãng bốc lên, lặng lẽ nhấc cái ghế, giọng lạnh như băng: “Thằng chó, mày chuẩn bị chết đi ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT