“Cút xéo, đang bực đây, vừa tới cổng bị đội trưởng mắng một trận, tịch thu vũ khí rồi, còn nói sau này không cho dùng ớt nữa, nếu không xử phạt. Đm, lúc bắt bao nhiêu trộm, sao không ai nói chúng ta làm sai đi?” Lý Nhị Đông bùng cháy, từ sau khi tuyệt kỹ đánh đâu thắng đó của hai người bị bại lộ, chẳng những súng nước của hắn bị cấm, cả bột ngứa của Thử Tiêu cũng đáng lo, hai người họ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, giờ cấm tiệt rồi còn làm ăn gì.
“Bỏ đi, bỏ đi, sống qua ngày thôi mà, không nhìn thấy tấm gương rồi à, bọn vô dụng thì vênh váo trên báo chí, người có tài thì vất vả còn bị kiểm điểm... Thôi, đi ăn, em gái Lai Văn đó thực dụng tí, nhưng sống có trước có sau, thời buổi này xem như không tệ.” Thử Tiêu vỗ về.
Lý Nhị Đông chỉ biết thở dài, khuất phục trước thực tế: “Gọi thêm Dư Nhi đi, cậu ấy nhốt mình trong nhà mấy ngày rồi, ra ngoài cho có tí ánh nắng.”
“Ừ, được.” Thử Tiêu lấy điện thoại gọi, từ khi Hoàng Giải Phóng bị đặc cảnh bắt đi, vụ án vào trình tự thông thường, Dư Tội liền không bình thường, bỏ việc hai ngày, xin nghỉ ba ngày, không đi làm nữa, gọi điện chỉ nghe một câu, phiền, không muốn đi.
Ấy vậy mà đội trưởng và đội phó cực kỳ nể mặt, buồn thì nghỉ thôi, Thử Tiêu gọi thông, nói vài câu bị cúp máy, Lý Nhị Đông nhìn vẻ mặt tức giận của Thử Tiêu, hỏi: “Sao thế, vẫn còn buồn à?”
“Buồn thì không buồn, cậu ta nói, nguyên văn nhé, lại chẳng có cơ hội đưa lên giường, ăn thì ích chó gì, không đi!.” Thử Tiêu mô phỏng lời Dư Tội, sau đó ngạc nhiên: “Cái thằng đó trước kia hờ hững với nữ nhân lắm mà, sao giờ càng ngày càng lưu manh thế nhỉ?”
“Không phải lưu manh, đó là suy luận gần với chân tướng nhất, kỳ thực tôi cũng nghĩ thế đấy.” Lý Nhị Đông thở hắt ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play