“Nghi phạm Dư Tiểu Nhị, chú ý thái độ của cậu.” Thử Tiêu vừa nghiêm mặt nói được một câu rồi phì cười, cười không ra hơi, cười tới hai mắt híp lại thành khe hẹp, cười tới cơ mặt co giật, cười tới ho liền hồi, vừa nhịn được ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt hầm hầm của Dư Tội lại cười phun ra.
Lúc nghe Hứa Bình Thu giới thiệu tình hình Dư Tội thì hắn sợ hãi vô cùng, nhưng khi gặp Dư Tội thì hắn cười không khép miệng được.
Nếu không quen nhau nhìn vẻ mặt cặn bã kia, tóc như chó gặm, áo trại giam vàng xỉn màu, ánh mắt thì rõ là thù hận xã hội, ai bảo là học viên trường cảnh sát.
“Anh mà cười nữa là tôi hét lên gọi người đấy.” Dư Tội bực tức, tâm trạng cực kỳ khó chịu giống như có dằm nhỏ đâm vào mông, không đau nhưng không cách nào nhổ ra, hết sức bứt rứt. Nếu là bất kỳ người nào khác tới, y đều có cách đối phó, thậm chí dù là người lạ, y tính cứ đấm cho một trận hả hê đã rồi ra sao thì ra, nhưng lại là Thử Tiêu, làm Dư Tội muốn nổi giận cũng không được, lão già đó cứ như nhìn thấu tim người khác vậy.
“Cậu hét vỡ họng cũng không ai tới đâu, đây là cuộc thẩm vấn đặc biệt, quản giáo sẽ không can thiệp.” Thử Tiêu đắc ý nói.
“Mẹ nó, có nghĩa là tôi đánh anh một trận cũng không thằng chó nào can thiệp rồi.”
Cách nói chuyện của Dư Tội làm Thử Tiêu giật mình hoảng sợ, vội chỉ: “Dư Nhi, ngồi xuống, có camera giám sát... Ra ngoài hẵng đánh không muộn, tội nhận lệnh mang tới cho cậu vài câu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play