Mưa như trút, đường xa vắng tanh, xe cộ cũng ít, vài chiếc taxi phóng ào ào qua đều có người không dừng lại, Dương Hồng Hạnh thấy một bên vai của Giản Phàm đã ướt, đẩy ô nghiêng về phía y, cái ô lúc lơ đễnh lại nghiêng về phía mình, trò đùn đẩy qua lại ấy diễn ra tới lần thứ n thì vai hai người đều ướt, nhìn nhau bật cười.
Trong cơn mưa lành lạnh, nụ cười ấy chứa đầy đầm ấm và ngọt ngào, Giản Phàm đưa luôn tay ra ôm vai cô kéo vào lòng, lần đầu thấy bờ vai mình cũng có thể làm chỗ dựa cho người khác.
Dương Hồng Hạnh hơi nghiêng đầu dựa vào vai y, động tác nếu trước kia, chẳng bao giờ cô chịu làm, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh.”
“Em lại thế rồi, một tháng 30 ngày thì em cám ơn đủ 30 câu, đừng nói cám ơn nữa, khi em chiếu cố mẹ anh, anh khỏi cám ơn là được.” Giản Phàm cười hì hì.
“Trừ cám ơn, em không biết phải nói gì, cũng không biết sao mình vượt qua được nhiều ngày như thế, nhờ có anh cả.” Dương Hồng Hạnh ngước mắt nhìn cảm kích.
“Thế này nhé, lần sau mẹ anh tới, em dẫn mẹ anh đi chơi, anh tới chơi với mẹ em, chúng ta đổi cho nhau, mẹ em hiền hòa ôn nhu, đâu hung dữ như mẹ anh, nói ba câu không nhéo tai thì mắng mỏ, thế còn là đỡ đấy, hồi nhỏ cứ thuận tay vớ được cái gì là dùng đánh anh ... Mẹ em có đánh em không?” Giản Phàm không hỏi cũng biết, bà Dương là kiểu phụ nữ truyền thống, luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
“Mẹ em đáng thương lắm.” Dương Hồng Hạnh bị khơi lên cảm xúc, thấy Giản Phàm lại lo lắng, an ủi: “Em không sao, vừa rồi em điền một đống bảng biểu, viết lời khai, em thương mẹ em, mấy năm rồi có gặp cha em lần nào đâu mà vẫn bị liên lụy. Viện kiểm sát đã rất hiểu tình huống này rồi, không làm khó ... Kỳ thực có làm khó thì mẹ con em cũng đâu biết cha em làm gì ngoài kia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT