Hai chữ này Giản Phàm nói ra lòng phẳng như gương, tựa hồ là chuyện chẳng liên quan tới mình, làm người thẩm vấn không biết phải tiếp tục thế nào, giải thích hoặc kiên quyết phủ nhận đều có cách truy hỏi, chứ đáp đơn giản thế này không để người ta một sơ hở nào để tận dụng, hơn nữa thêm vào vẻ mặt của vị này, càng giống người có sao nói vậy, không rườm lời.
“Về chuyện này, chúng tôi nếu muốn điều tra kỹ, đồng chí hẳn là hiểu dính líu sẽ trọng đại thế nào, Tiêu Minh Vũ khai rất rõ ràng thời gian, địa điểm và số tiền ...” Trịnh Cường bề ngoài khách khí, trong mềm có cứng ý đồ muốn moi ra cái gì.
Có điều đối với đồng chí cách mạng đã trải qua đấu tranh rèn luyện lâu dài mà nói, loại thẩm vấn này không khác gì trò trẻ con, đối phương bất kể ở trí tuệ lẫn kinh nghiệm đều không cùng đẳng cấp với Giản Phàm: “Ông ta nói dối.”
“Nói dối sao? Đây là điều chuyên gia tỉnh thẩm vấn ra, sao đồng chí dám khẳng định là ông ta nói dối?”
“Nói thế này đi, khi tôi mới vào nghề, Tiêu Minh Vũ mỗi lần ở hội nghị đều nhấn mạnh phải trung thành, phải hiến dâng, phải giữ tác phong cần kiệm công chính, kết quả thế nào? Đó là lời nói dối, ông ta và nghi phạm là đồng lõa. Học tập chống hủ bại đề cao liêm khiết, ông ta là lãnh đạo trực tiếp, giảng giải giáo dục hay hơn bất kỳ ai, kết quả thế nào? Ông ta bẩn hơn bất kỳ ai, cấu kết với tội phạm mười mấy năm leo lên chức phó cục trưởng dựa vào gì? Nói dối mà thôi.” Giản Phàm chứng minh quan điểm của mình, hai vị kia còn chưa tiêu hóa hết đã bị nói tiếp cho mụ mị luôn.
“Các vị lấy làm lạ vì sao Tiêu Minh Vũ nói dối chứ gì? Tôi có thể giải thích. Vì tôi là người chịu trách nhiệm chính về vụ án Phân cục Tấn Nguyên, ông ta nhiều lần cản trở phá án, còn cố ý điều động tôi đi, có điều chi đội trưởng của tôi chặn lại. Nghiêm khắc mà nói, ông ta ngã gục trong tay tôi, một cảnh sát nhỏ, ông ta không phục, muốn quấy đục nước lên, muốn kéo cả người kéo ngã mình để chết theo, đó là tâm lý báo thù biến thái của kẻ cùng đường. Mời cấp trên điều tra cho kỹ.”
Giản Phàm nói nhanh tới ghi chép còn chẳng kịp, Trịnh Cương phải đợi đồng đội hoàn thành ghi chép lời khai mới hỏi: “Đồng chí chắc chứ? Chúng tôi không có ý gì khác, nếu thực sự có chuyện này, nên chủ động thành khẩn với tổ chức, đây chẳng phải chuyện to tát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT