“Giản Phàm đâu?” Dương Hồng Hạnh mặt lạnh như sương băng, mắt trừng lên uy phong, mũi quỳnh hơi hếch lên, giọng phát ra trong veo như suối chảy qua khe đá.
Trương Kiệt nhìn có chút ngây người, bất giác chỉ tay: “Ở văn phòng đang viết kiểm điểm.”
Không nói gì, trực tiếp bước đi, có điều nhìn thấy dáng vẻ co đầu rụt cổ của Tiêu Thành Cương, Dương Hồng Hạnh lườm một cái, dài giọng: “Thành Cương, có cần vay tiền không?”
“Tôi, tôi, tạm thời không cần.” Tiêu Thành Cương cười hì hì nịnh nọt.
“Hừm! Chỉ giỏi mấy trò không ra gì!” Dương Hồng Hạnh hừ mạnh một cái, không thèm để ý, vào văn phòng, đóng sầm cửa lại.
Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương dùng tốc độ ánh áng lao tới, áp dụng chiến thuật theo dõi nghi phạm, chia nhau mỗi người canh một bên cửa, người ngồi xuống, tai dựng lên, quả nhiên nghe một tiếng quát "anh làm chuyện hay ho nhỉ?”, tiếp đó chát một cái, có
lẽ ném tài liệu hay là sách, rồi có tiếng "á" của Giản Phàm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play