Nghĩ linh tinh mãi, mí mắt từ từ hạ xuống, khuôn mặt Giản Phàm dẫn nở nụ cười: “Sớm biết đốc sát luôn kiếm chuyện với tôi, sao trước kia lại lựa chọn làm cảnh sát cơ chứ? Làm đốc sát cho rồi ... Lớp trưởng, đốc sát đánh người có phạm pháp không?”
“Đừng có mà cợt nhả với em, em hỏi anh, anh làm cái chuyện hay ho gì hả?” Sắc mặt Dương Hồng Hạnh hòa hoãn một chút, nhưng nhin vẻ dửng dưng của Giản Phàm lại cáu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Anh định loanh quanh hay là phủ nhận? Mấy lần tới ban đốc sát không sợ nữa chứ gì?”
“Nếu em nói là chuyện hay ho thì anh có gì mà phải chối, huống hồ anh cũng không cho rằng là chuyện xấu ... À , phải rồi, em nói chuyện gì đấy?” Giản Phàm giả ngốc.
“Anh quên rồi à, hình như sáng thứ sáu tuần trước ở tiểu khu nhà em lạnh lắm, có phải là cảm rồi không? Ai đó còn nói là sống ở nhà em, nếu đã sống ở đó chắc là không quên?” Dương Hồng Hạnh đi tới bên bàn, hai tay chống mặt bàn trừng mắt: “Anh đừng có cười, em nhìn chỉ muốn đánh người thôi, không có tác dụng gì đâu, em hỏi anh, anh làm thế là có ý gì?”
“Chả có ý gì, anh ngứa mắt với hắn thôi.” Không cho cười thì Giản Phàm quay đầu sang bên, nhìn gần như thế cũng chột dạ thật.
Giọng Dương Hồng Hạnh có phần nguy hiểm: “Em thì ngứa mắt với anh đấy.”
“Em lạc đề rồi, hai sự kiện này không có liên hệ gì cả.” Giản Phàm cấp tốc phản ứng, lớ ngớ ăn đón chứ không đùa đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT