Tằng Nam cũng chẳng nói gì, mở to đôi mắt như trời sao huyền ảo nhìn Giản Phàm không chớp, đôi mắt biết nói đó chứa đựng tình cảm hết sức phức tạp làm Giản Phàm nhất thời không hiểu. Trong đôi mắt đó từng có sự lả lơi, từng có sự tinh nghịch, có sự kiên định, qua một đêm đều biến mất hết rồi, chỉ có sự tiều tụy đáng thương chưa từng có.
Rửa sạch hết lớp ngụy trang đi, Tằng Nam có vẻ trở thành cô gái nhỏ năm xưa, tìm kiếm chỗ dựa dẫm an ủi.
“Cô tìm tôi à?” Rất lâu sau Giản Phàm mới hỏi một câu không phải để hỏi.
“Ừ.” Tằng Nam yếu ớt đáp một tiếng, rụt rè đưa tay ra, móng tay dài được cắt tỉa hết sức cầu kỳ, nắm lấy tay Giản Phàm, đặt lên bên gò má còn ươn ướt của mình, giọng thương cảm: “Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh, rất muốn, gặp anh rồi lại chẳng biết nên phải nói gì nữa.”
Vừa nói tới đó nước mắt lại như chuỗi vòng ngọc đứt đoạn, từng giọt nước mắt lớn lăn dài trên gò má rơi xuống gối, cô không lau, cũng không khóc, chỉ có nước mắt là cứ vậy chảy ra.
“Kỳ thực tôi không làm gì cả.” Giản Phàm dùng tay khác cầm khăn tay thấm nước mắt cho Tằng Nam, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua hơn trăm cảnh sát của chi đội tới nơi đó, cùng chung sức đưa cha cô trở về, mỗi người góp một tay, rất nhiều người đã khóc. Cha cô là người tốt, tới giờ họ vẫn chưa quên.”
“Người đã không còn nữa, tốt tới mấy cũng ích gì chứ?” Tằng Nam lắc đầu, má cọ vào mu bàn tay Giản Phàm, nói bằng giọng mũi nghèn nghẹn: “... Hôm đó xảy ra chuyện, rất nhiều cảnh sát xông vào nhà tôi, bọn họ lục tung mọi thứ, có hai nữ cảnh sát gọi tôi sang một bên tra hỏi rất lâu, tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra. Sau đó họ bỏ đi, để lại tôi cùng căn nhà bị họ lục lọi bừa bộn, chẳng ai nói một câu an ủi nào ... Còn lại một mình, tôi chẳng biết phải làm sao, mỗi ngay tới đơn vị của cha tôi, thấy ai mặc cảnh phục là quỳ xuống cầu xin họ giúp tôi tìm cha, chẳng ai giúp cả ... Về sau lớn lên, năm nào tôi đi khắp từ chi đội, cục, sở rồi lên cả bộ công an khiếu nại, tôi phải tươi cười, phải nịnh nọt, phải đút tiền cho bọn họ ... Bọn họ biết cha tôi là người tốt, cha tôi đã quyên hết cả gia sản ra rồi, sao còn trộm đồ? Bọn họ biết, nhưng không ai nói một câu công bằng cho cha tôi ... Tốt đẹp gì, họ khóc cho hợp cảnh thôi ...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT