“Ê này, sao thế hả, tôi còn chưa giới thiệu mà đã nhìn nhau đắm đuối rồi. Nào để tôi giới thiệu, Trương Kiệt, đồng đội ... Phí Sĩ Thanh, lớn lên bên nhau từ nhỏ, bình thường gọi là Phí Béo, gọi thẳng là Béo cũng được, nhìn cậu ta béo không? Toàn do tới nhà tôi ăn chực đấy ... Trương Kiệt, anh xem lại mình đi, kém bạn tôi xa quá, người ta ăn ra mỡ, anh ăn bao năm toàn lãng phí.” Giản Phàm vừa nói một cái đắc tội với cả hai đằng, Phí Sĩ Thanh gạt tay Giản Phàm ra, Trương Kiệt cũng chỉ mặt quát một cái, còn Giản Phàm chửi cả hai: “Chỉ cái gì mà chỉ, Phí Béo, mày năm xưa là tiểu đệ của tao, phải có tự giác. Còn Trương Kiệt, tôi là lãnh đạo của anh đấy, muốn khiêu chiến quyền uy của lãnh đạo hay sao? Thích làm phản à?”
Giỏi quá rồi, mặt Phí Sĩ Thanh lần Trương Kiệt vặn vẹo, thấy rất mất thể diện.
Bên cạnh còn có mỹ nữ, Phí Sĩ Thanh sôi máu, nín nhịn nãy giờ trút ra lên: “Vênh váo cái gì, mặt mày biến thành cái mông lợn mà còn vênh váo à?”
Bốn xung quanh cười rộ lên, Tiêu Thành Cương và trực ban cười không đứng lên nổi, Dương Hồng Hạnh không ngờ Phí Sĩ Thanh mồm cũng ác như vậy, cười xấu hổ.
Phí Sĩ Thanh và Trương Kiệt cùng nhau chống lại Giản Phàm, một chế nhạo, một còn ý đồ sờ cái mặt mông. Trương Kiệt cười sáng khoái, nhìn Phí Sĩ Thanh bằng con mắt khác rồi, giờ ai chửi Giản Phàm càng hăng thì hắn càng thấy hợp ý, khoác vai thằng béo cảm thán: “Gặp nhau muộn quá rồi, người anh em, cậu đem lời tôi muốn nói lại không dám nói nói ra rồi, cô đọng trực tiếp thành kinh điển, ha ha ha ... Trưa nay đừng đi, tôi chưa bao giờ mời ai đâu, nhưng vì câu này tôi phải mời cậu một bữa.”
“Ấy đừng đừng, tôi mời, tôi mời chứ ... Người anh em đội trọng án phải không? Thế này mới là cảnh sát chứ, nhìn mặt trắng của Oa ca kìa, a, giờ còn là mặt mông ha ha ha ..” Phí Sĩ Thanh quay sang xưng anh gọi em với Trương Kiệt nhanh như chớp, chẳng mấy chốc như quen lâu năm, quả nhiên là cán bộ có khác, lật mặt thật nhanh.
Giản Phàm cười không chấp, đuổi Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương đi làm nhiệm vụ, sợ đồng đội trêu, kéo Phí Sĩ Thanh khỏi phòng trực ban, chửi mắng: “Sao chỗ nào mày cũng thế, điên điên khùng khùng, không thể gặp mày được, gặp là lắm chuyện.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play