Mọi người đã quen việc Giản Phàm hất nước lạnh, thế nên chẳng ai thèm để ý, dù sao cũng chẳng cần nghĩ nhiều, nghĩ cũng không bằng đầu óc quỷ quái của tên đó, khó khăn thì y gánh, chả tới phần họ, họ hành động là được.
Giản Phàm quả nhiên nói tiếp: “Còn về Kiều Tiểu Ba, mặc dù thấy tiền nổi lòng tham, nhưng kỳ thực là người bị hại, vô ý mà thành bị người đứng sau lợi dụng. Toàn bộ lời khai cũng chỉ xác nhận được suy đoán ban đầu của chúng ta là thủ phạm hoạt động có tổ chức, gây án hai đầu, nghi phạm chắc chắn nhất là Tiết Kiến Đình thì đã chết ... Tôi tin từ bây giờ độ khó sẽ tăng gấp bội, giống như đi thi vậy, 30 điểm tới hợp cách rất dễ, nhưng hợp cách tới ưu tú rất khó, không biết mọi người đi học đã được điểm tuyệt đối chưa, tôi đi học bao năm như thế chưa bao giờ được điểm tuyệt đối, hợp cách không ít, không hợp cách càng nhiều ...
Đem độ khó biến thành một câu nói đùa, khiến mọi người đều cười rất đồng cảm, Hồ Lệ Quân khe khẽ lắc đầu song cũng cười. Cô có thể đoán ra, với loại tính cách quá khác biệt của Giản Phàm, học tập trong môi trường như sản xuất dây chuyền, khác biệt sẽ bị coi là sản phẩm lỗi, cho nên tới tận bây giờ mới thể hiện được hào quang chói lóa của mình.
“Có điều lần này tôi muốn được điểm tuyệt đối.” Giản Phàm tuyên bố chắc nịch, không quay về vụ án ngày mà tiếp tục: “Có người nói với tôi, cuộc sống tuy không thể hoàn mỹ, nhưng đừng để có quá nhiều tiếc nuối, tôi đã có quá nhiều tiếc nuối rồi, nên tôi không muốn nghề nghiệp này đưa vào danh sách đó. Khó thì chắc chắn là khó, nhưng chúng ta không làm một mình, nên tôi không thấy có gì khó, nhớ lại khi bắt đầu, chúng ta không có gì cả, đầu tiên là do Trương Kiệt sinh linh cảm, nghĩ tới gây án lưu động trên xe, chú Nghiêm và dì Thời càng không nói, có hai người già, như hai bảo bối, thẩm vấn Trịnh Thành Thắng và manh mối thứ hai chính là nhờ chú dì ấy, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương không dẫn đội xuất kích, làm sao tìm thấy súng ... Câu này nên nói thế nào đây, chị Hồ, công lao là của quần chúng, không liên quan tới lãnh đạo, càng không liên quan tới lãnh đạo hờ như chúng ta, ha ha ha.”
Một câu nói tựa sai tựa đúng làm mọi người đều vui vẻ, lại là tràng cười nữa, đem ngưng tụ tập thể đặt vào vị trí đầu tiên, chưa nói trình độ thế nào, lòng dạ đã đủ khiến Hồ Lệ Quân thấy không kém lãnh đạo nào cả.
“Một tháng tiếp theo tôi chuẩn bị chia làm ba giai đoạn, đầu tiên là 10 ngày, giăng lưới, dùng toàn bộ nhân thủ có thể dùng, với manh mối hiện giờ mở rộng phạm vi tìm kiếm, bố trí này mọi người xem có hợp lý không ... Dì Thời, chú Nghiêm, lại phải làm phiền chú dì rồi, lần này không cần dọa không cần lừa, đem vụ án buôn lậu cổ vật vừa qua nói với hắn, đem chuyện Từ Thắng Trì bị thương cho hắn biết, hỏi hắn về nghi phạm, đào xới xem hắn còn biết gì, đặc biệt là liên quan tới Tề Thụ Dân và Lý Tám Trụ ... Xin nhờ vào chú dì, có vấn đề gì, đừng tìm tôi, đi tìm lãnh đạo, nhưng có phát hiện, nhất định phải nói với tôi nhé.”
Có lẽ đây là cuộc họp bàn tình hình vụ án nhẹ nhõm nhất từ trước tới giờ, sự tự tin của Giản Phàm truyền cho mọi người, ai nấy đều phấn chấn, tưởng chừng ngày giải được câu đố không còn xa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play