Trong phòng im phăng phắc, nghe thấy tiếng "ùng ục" của máy đun nước, Giản Phàm cầm cốc giấy ra hiệu, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương hiểu ý lui ra, chỉ còn lại Quách Nguyên đảm nhận vai trò thư ký, nhiều năm rồi hắn không phải làm cái việc này nữa, nhưng hôm nay hắn sẵn lòng, hồi hộp đợi kỳ tích. Là tiền bối là đàn anh lâu năm, tuy ngoài miệng hắn không tỏ ra phục Giản Phàm, nhưng trong lòng phải thừa nhận, đây là thằng nhóc đặc biệt.
“Anh Kiều.” Giản Phàm lấy nước đặt vào tay Kiều Tiểu Ba, thành khẩn nói: “Tôi rất hiểu trong lòng cất giữ bí mật là gánh nặng tâm lý lớn thế nào, còn anh, mười bốn năm bị triệu tập thẩm vấn vô số lần, cái gánh nặng ấy càng lúc càng lớn phải không, khiến anh ăn không ngon ngủ không yên đúng không ... Tôi tin anh, bằng vào thân phận của cảnh sát trẻ nhiệt huyết mười mấy năm trước, vẫn còn đầy hoài bão, anh không tới mức làm cái chuyện đồng lõa với tội phạm, tôi tin anh có nguyên tắc. Vì sao không giúp chúng tôi, để chúng tôi sớm ngày phá án, để anh sớm ngày giải thoát, sống một cách nhẹ nhõm. Chúng tôi đã biết rồi, anh hiểu mình phải khai ra là chuyện sớm muộn, sao lại để bản thân bị động như thế?”
Hai tháng nhận vụ án này, Giản Phàm xem xét vụ án dưới vô số góc độ, đánh giá tỉ mỉ từng nghi vấn khúc mắc dù nhỏ nhất, vì thế y tự tin vào lời mình nói. Huống hồ biểu hiện thất thường của Kiều Tiểu Ba đã xác nhận toàn bộ suy đoán của y, ánh mắt như tro tàn kia cho thấy thời khắc hắn phải nói ra không còn xa, thế nên không thúc ép thêm, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời nói vài lần đồng tình cổ vũ.
“Ài, thôi vậy, rốt cuộc cũng tới một ngày như vậy, không tránh được.” Rất lâu sau Kiều Tiểu Ba thở dài nói một câu không đầu không cuối, ngửa mặt lên trời thở dài, toàn thân thả lỏng giống như quyết định tự giải thoát cho bản thân chỉ còn đợi châm chước từ ngữ.
Lại thêm lúc nữa Kiều Tiểu Ba giọng đều đều đầy hồi tưởng: “Khi ấy tôi thực sự không có mặt ở hiện trường, nếu như có mặt, có lẽ đoán chừng tôi cũng đã biến mất không còn tung tích như Tằng Quốc Vĩ rồi.”
“Hôm đó là ngày 21 tháng 8, dựa theo bố trí của phân cục, tôi trực ban từ trưa tới 8 giờ sáng ngày hôm sau. Kỳ thực gọi là trực ban cũng chỉ là cho có mà thôi, trừ khi có hành động đặc thù gì, thông thường chẳng có ai tới, mà có ai dám vào đồn công an mà trộm đồ chứ? Vì thế tôi làm việc được một năm, dần lơ là ... Ngày hôm đó sau khi tan ca, chừng hơn 7 giờ một chút thì tôi bỏ phòng trực ban đi ăn tối, ra ngoài cửa thì vừa vặn gặp Bùi Hướng Đông, cũng chính là quản kho, anh ta cũng chưa ăn cơm, tôi nói vừa vặn hai chúng ta cùng đi, anh ta nói hôm nay trong kho có vật chứng quan trọng, không dám tự tiện ra ngoài, nhờ tôi mang cơm về cho, tôi đồng ý rồi đi một mình.”
“Tôi có cái tật xấu là mỗi bữa phải uống vài ly rượu, bình thường buổi tối mùa hè quán xá nhiều lắm, nhưng vì hôm đó trời mưa to, không ai bày quán cả, tôi phải đi tới bệnh viện nhi đồng cách đó khá xa mới tìm được quán ăn, tên là quán Tụ Phúc, ông chủ béo lắm, tên Tụ Phúc, mọi người có thể tra.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play