Hồ Lệ Quân lấy làm lạ: “Vừa rồi sao không nói?”
“Quên mất, chị báo hộ với đội trưởng Lục một câu.”
Cảm giác nụ cười Giản Phàm rất lạ, Hồ Lệ Quân nhíu mày, có điều không nói gì cả, gật đầu rời đi.
Đưa hai người kia vào hiển nhiên vì ân oán cá nhân giữa Lý Uy và Ngũ Thần Quảng, lần trước Lý Uy đã bảo Giản Phàm, phương án gì cứ nhét tên ông ta vào là Ngũ Thần Quảng sẽ đồng ý, Giản Phàm cho cả Vương Vi Dân để tránh Ngũ Thần Quảng nghi ngờ.
Đi cả rồi, chỉ còn hai đồng chí già, Giản Phàm khiêm tốn nói: “Dì Thời, chú Nghiêm, vừa rồi cháu nói linh tinh quá, chú dì đừng cười.”
“Ha ha ha, trừ câu cuối cùng là nói linh tinh thì cái khác đâu giống, Tề Thụ Dân do chi đội trưởng và Lý Uy bắt, sao lại dính líu tới họ được.” Nghiêm Thế Kiệt cuối cùng bình phẩm một câu.
“Vậy cái khác thì sao ạ?” Giản Phàm hỏi kinh nghiệm người già.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT