Cách Tề Nguyệt Các chừng 30 mét, ở đó có một quán sách cũ ghi "Ba mươi đồng một cuốn, không mặc cả", áo trắng tóc trắng, râu dài ba tấc, chủ quán bộ dạng tiên phong đạo cốt mới sáng sớm đã ngồi khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Bề ngoài người này trông đáng mua hơn sách của ông ta nhiều, chẳng cần phải hóa trang cũng có thể diễn vai Trương thiên sư.
Mé trái của quán là Tề Nguyệt Các, khi cảnh sát tới, mọi người quanh đó đều thấy, một chủ quán vắng khách sang tán gẫu: “Lão Bạch, có thấy bộ dạng vừa rồi của Tề thái giám không?”
“Có gì để mà xem, mười mấy năm trước cũng như thế mà.” Bạch Mao không thèm mở mắt, giọng điệu khinh miệt, kỳ thực hàng mi thọ kia giúp ích rất nhiều, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là thấy Tề Viên Dân đang cầm ấm tử sa rót trà, trông như ông ta đang nhắm mắt, người quen đều biết chẳng có gì qua được đôi mắt ông ta.
“Tôi thấy không ngông nghênh được bao lâu nữa đâu, thằng họa hại Hoa Đình chết rồi, Tề thái giám đi nhanh thôi, chuyện thất đức làm cho lắm vào.”
“Ha ha ha, Lão Quật, cái đường này chẳng phải toàn hạng lừa gạt trộm cắp sao, lương tâm đâu ra, chưa thấy ai bị sét đánh hết.”
“Á à, Lão Bạch, chửi tôi à? Chúng ta lừa gạt cũng là kiếm miếng ăn nuôi gia đình, sao đem so với chúng? Tôi thấy Tề thái giám sắp lật thuyền rồi, cảnh sát vài ba ngày lại tới, báo tang không xa.” Lão Quật là người đặt biệt danh thái giám cho Tề Viên Dân, vì hắn không râu ria gì cả, mặt béo tròn nhắn nhụi.
“Chưa chắc.” Bạch Mao lần này thực sự nhắm mắt: “Xưa nay tiền có thể mua chuộc quỷ thần, mua cảnh sát có là gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT