6.

Người Sơ Nghiêu toát đầy mồ hôi, đôi mày hơi nhíu lại mang vẻ bực bội: "Vượng Tử, vòi sen nhà em ở đâu? Anh cần tắm gấp."

 

Tôi đảo mắt lia lịa: "Vòi sen là cái khỉ gì?"

 

"Anh lái xe cả ngày, người đầy bụi bặm, giờ lại đổ mồ hôi như tắm, không tắm thì không ngủ được."

 

"Làm gì có vòi sen. Cầm cái chậu múc nước mà lau người đi."

 

Sơ Nghiêu đứng im nhìn tôi như phỗng đ/á.

 

 

"Đúng là phiền phức, chịu hết nổi!" Vừa mặc áo tôi vừa lẩm bẩm: "Mặc xong cái áo hào nhoáng của anh vào, em dẫn đi tắm."

 

Sơ Nghiêu vội khoác ngay chiếc sơ mi trắng bảnh bao lên người, dáng vẻ đĩnh đạc chẳng khác nào tiên nam, nào còn dấu vết gã đàn ông đỏ mặt thở gấp lúc nãy?

 

Bà nội nghe tiếng động mở cửa, giọng khàn đặc vang lên: "Vượng Tử, đêm hôm khuya khoắt đi đâu đấy?"

 

"Con ra ngoài đi dạo chút."

 

"Muộn thế này còn dạo gì? Cầm đèn pin đi kẻo dẫm phải c/ứt trâu đấy."

 

Bầu trời đêm không một gợn mây, vũ trụ mênh mông lấp lánh sao trời.

 

Nền trời pha màu chàm đen, những vì sao tỏa sáng rực rỡ. Ánh trăng trắng mềm mại phủ lên vạn vật như lớp sương mỏng, khiến người ta mơ màng không phân biệt nổi thực hư.

 

 

Sơ Nghiêu bị cảnh tượng trước mắt choáng ngợp, bước chân tự nhiên chùng xuống.

 

"Vượng Tử, bầu trời ở Hôi Thủy đẹp quá." Hắn nuốt nước bọt, "Thật thích hợp để hẹn hò."

 

Tôi cắn môi: "Lúc này đừng nhắc tên làng em nữa. Với lại..." ngập ngừng một chút, "dân Hôi Thủy chúng em chất phác lắm, giờ này đều đã lên giường ngủ sớm để mai ra đồng, ai rảnh mà đi hẹn hò?"

 

Lời vừa dứt, ti/ếng r/ên rỉ thút thít vẳng ra từ đống rơm phía trước.

 

Hai chúng tôi vội nép sau thân cây, hào hứng nhìn về phía ấy.

 

Dưới ánh trăng trắng xóa, hai bóng người đang quấn lấy nhau nhấp nhô, suýt nữa làm đổ cả đống rơm.

 

Sơ Nghiêu cười khẩy: "Đây gọi là... dân phong thuần hậu à?"

 

 

Chà, sao mặt tôi đột nhiên nóng ran thế này?

 

Tôi bất ngờ hét vang về phía bóng người: "Làm cái quái gì đó hả?!"

 

Tiếng chó sủa vang khắp xóm làng, bầy chó bị đ/á/nh thức đồng loạt cất tiếng.

 

Sơ Nghiêu gi/ật nảy mình.

 

Trong chớp mắt, tôi nắm tay hắn rẽ sang lối nhỏ, ba chân bốn cẳng chạy về phía xa.

 

Cánh đồng lúa mì đã gặt xong, những gốc rạ trơ trọi nối dài tít tắp trong màn đêm, mênh mông như biển khói.

 

Ban đầu Sơ Nghiêu còn bị tôi lôi đi.

 

Về sau, hắn chạy càng lúc càng nhanh, kéo tôi lết theo sau.

 

Chúng tôi vừa chạy vừa cười.

 

 

Trong ánh mắt liếc, bóng người phía sau đang hốt hoảng kéo quần.

 

Tiếng cười của chúng tôi vang xa hơn nữa.

( 🔥 : Iả đ/ái cũng đ xong nữa đm :)) )

7.

Tôi dẫn Sơ Nghiêu ra bờ sông nhỏ đầu làng.

 

Hắn hỏi: "Đây là chỗ em chụp ảnh kh/ỏa th/ân à?"

 

"Đừng có điêu! Em có mặc quần l/ót mà."

 

Con sông nhỏ này là ng/uồn nước chính của làng, ban ngày thường có người ra gánh nước. Nhưng giữa đêm khuya thì hầu như vắng tanh.

 

Hồi còn nói chuyện mật thiết với Sơ Nghiêu, cứ đêm xuống ra tắm là tôi lại chụp vài kiểu ảnh trêu hắn. Có lần xem ảnh xong, hắn gửi tôi tấm hình chụp bàn tay đầy m/áu.

 

 

[Chảy m/áu cam rồi.] Anh nói thế.

 

Giữa tiết hè oi ả, được đắm mình trong dòng nước mát thì đúng là khoái cảm bậc nhất. Tôi vội vàng l/ột phăng chiếc áo phông vứt lên bờ, nhún chân nhảy ùm xuống nước.

 

"Xuống đi! Không phải định tắm sao?"

 

Sơ Nghiêu đứng im trên bờ: "Nước này sạch không? Vi khuẩn có vượt quy chuẩn không? Xung quanh có nhà máy xả thải không?"

 

"Khốn nạn!" Tôi ch/ửi một câu rồi bơi ra xa.

 

Một lúc sau, Sơ Nghiêu mới miễn cưỡng cởi áo sơ mi xuống nước.

 

"Vượng Tử, mát quá!" Anh ta hít sâu một hơi.

 

"Đã chứ?"

 

"Còn hơn cả bể bơi ngoài trời ấy chứ."

 

"Bể bơi ngoài trời là cái méo gì? Bể xi măng trong làng em toàn ngâm phân, chó còn chả thèm bơi."

 

 

Nói rồi tôi lặn phóng một mạch mười mét.

 

"Sao nào? Em chính là sóng bạc lừng lẫy của cống rãnh quê em đây!"

 

Giọng Sơ Nghiêu khàn khàn: "Ừ, trắng thật, sáng loáng cả mắt."

 

Tôi tuôn ra tràng lời chất chứa cả đêm: 

"Sơ Nghiêu, chúng ta đã chia tay rồi. Nếu anh đến chơi với tư cách bạn bè, ông bà em vẫn hoan nghênh. Nhưng nếu còn tơ tưởng gì khác, mau xóa ý định đó đi. Tương lai em phải học hành tử tế, đừng cản đường em chinh phục đỉnh cao."

 

Nói hồi lâu mà Sơ Nghiêu vẫn im phăng phắc. Ngoảnh lại thì... đậu xanh, người đâu mất tiêu rồi?

 

Bị chìm rồi sao?

 

Tôi vội lặn xuống đáy sông tìm. Anh nằm im dưới đáy nước, bất động. Tim tôi đ/ập thình thịch, lẽ nào hắn không biết bơi? Nghĩ vậy nên tôi lao tới kéo tay hắn lên.

 

 

Ngay lúc ấy, Sơ Nghiêu gi/ật phắt tôi vào lòng. Hắn nâng mặt tôi lên, hôn môi tôi một cách đi/ên cuồ/ng.

 

"Ưm...!" Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát nổi.

 

Đôi môi anh lạnh ngắt như nước sông, mềm mại như thạch rau câu. Trời má, không chiếm được tôi nên định bóp ch*t tôi à?

 

Không biết bao lâu sau, Sơ Nghiêu mới chịu đưa tôi ngoi lên. Tôi dựa vào vai anh thở hổ/n h/ển.

 

Sơ Nghiêu cười khẽ: "Sóng bạc à, sao người em trơn thế? Em là xà yêu đầu th/ai hả?"

 

"Đậu xanh, phải đấy! Là yêu tinh thì đầu tiên em sẽ hút cạn m/áu anh!"

 

Hắn liếm môi: “Vậy hút cạn luôn đi, anh sắp ch*t vì mong đợi rồi.”

8.

 

Cuối cùng cũng không biết, tôi bị Sơ Nghiêu hôn đến bao lâu.

 

Hắn dùng đầu gối tách đôi chân tôi, đưa tôi trôi nổi trên mặt nước.

 

Từ phản kháng quyết liệt ban đầu, đến cam chịu, rồi vô thức đáp lại.

 

Sơ Nghiêu càng lúc càng hưng phấn, say đắm cắn vào cổ tôi: "Vượng Tử, gọi tên anh đi, anh muốn nghe."

 

Tôi như bị thôi miên, buông bỏ hoàn toàn.

 

Lúc đến, cánh đồng lúa mạch mấy trăm mét chúng tôi chạy chưa đầy năm phút.

 

 

Lúc về, Sơ Nghiêu đỡ tôi yếu ớt khập khiễng, đi gần nửa tiếng.

 

"Sơ Nghiêu! Anh làm em hỏng hết cả người rồi!"

 

Hắn gật: "Ừ, anh sẽ chịu trách nhiệm."

 

"Ai cần anh chịu trách nhiệm? Ngày mai cút ngay khỏi cái làng này!"

 

"Không đi. Trừ khi em đồng ý tiếp tục yêu anh."

 

"Không đời nào! Anh không đi thì ở đây một mình đi, em sắp lên thành phố học đại học rồi!"

 

"Được, em đi học. Anh sẽ thay em chăm sóc ông bà."

 

"Đúng là đứa cháu hiếu thảo!"

 

Trên đường về làng, Sơ Nghiêu nhất định phải đi qua chỗ để xe.

 

"Không mất đâu. Xe không cần khóa, cả làng này chẳng ai biết lái."

 

 

"Không phải. Trên xe có th/uốc."

 

"Th/uốc gì?"

 

Sơ Nghiêu liếc tôi, im lặng.

 

Đến khi hắn lấy lọ th/uốc từ xe, về nhà bảo tôi cởi quần...

 

Tôi mới vỡ lẽ.

 

"Dân thành phị các anh cầu kỳ thật, mang theo thứ này bên người."

 

"Người xưa nói không sai: Có muối gừng thì hơn."

 

"Anh dùng với bạn trai cũ à?"

 

Sơ Nghiêu vỗ một cái vào mung tôi, đ/au đến mức tôi nhe răng: "Anh chưa từng có bạn trai, em là người đầu tiên."

 

Tôi không chịu nổi ánh mắt nồng ch/áy ấy, vội quay mặt đi.

 

Chợt nghĩ ra: "Đậu xanh Sơ Nghiêu! Anh tính trước chuyện này từ trước rồi hả?!"

 

 

Định nhảy lên cào rá/ch mặt chó của anh ấy.

 

Sơ Nghiêu ôm ch/ặt tôi vào lòng, đ/è xuống giường:

 

"Không ngủ nữa à? Tốt, đêm nay thức luôn đi. Anh đang thao thức đây."

 

Tôi sợ đến co rúm, nằm im trong vòng tay hắn giả vờ ngủ say.

 

"Sơ Nghiêu, dân thành phị các anh xảo quyệt thật, chuyên lừa dân quê bọn em."

 

"Hãy có chút lương tâm đi. Là dân quê các em lừa dân thành phố bọn anh trước."

 

Sơ Nghiêu hôn lên môi tôi một cái ướt át.

 

Nói thật, đôi môi Sơ Nghiêu mềm mại đến khó cưỡng.

 

Anh còn thích dùng môi mơn man khắp người tôi.

 

Khiến lòng dạ bồn chồn.

 

Nếu không ôm giấc mộng vĩ đại xây dựng quê hương, tôi thật sự muốn đắm chìm cùng anh ấy.

9.

Hôm sau vừa tờ mờ sáng, tôi còn đang lơ mơ ngủ.

 

Đột nhiên cảm thấy có con chó lớn đang liếm người mình.

 

"Cút đi, con chó hôi hám!"

 

Tôi bực bọc vung tay đuổi.

 

Ở quê chỉ tội cái này, cửa đóng không ch/ặt là mèo hoang chó đi lạc vào nhà ngay.

 

Bỗng "bốp" một tiếng.

 

Cảm giác tiếp xúc không đúng.

 

Mở mắt ra, Sơ Nghiêu đang chồm người đ/è lên tôi.

 

Nào phải lưỡi chó?

 

 

Chính là đôi môi của lão già dê xồm này.

 

Liếm khắp người tôi nhớp nháp.

 

"Anh có tin không, em có thể khiến tiểu Sơ Nghiêu vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi?" Tôi nghiến răng đe dọa.

 

Sơ Nghiêu chậm rãi động đậy, dùng hai chân khóa ch/ặt đùi tôi, tay phải nắm hai cổ tay tôi giơ lên đầu.

 

Sau khi đảm bảo không còn đường thoát, anh mới thong thả đáp: "Không tin."

 

Mẹ kiếp, đáng lẽ nên đ/á trước rồi hãy nói.

 

"Sơ Nghiêu, thương lượng chút đi, hôm nay em còn phải giúp ông b/án dưa, đừng hành hạ em nữa. Không thì đạp xe ba gác không nổi đâu."

 

Sơ Nghiêu hạ thấp người: "Vậy anh nhẹ nhàng chút."

 

"Nhẹ cũng không được, đêm qua còn đ/au chưa hết."

 

Sơ Nghiêu mím môi: "Vậy em giúp anh."

 

 

"Sơ Nghiêu, anh là thú vật à?"

 

"Ừ, anh là đấy."

 

Anh từ từ ngồi dậy, đưa dây quần vào tay tôi...

 

Vật lộn trên giường cả buổi, cuối cùng Sơ Nghiêu cũng tha cho tôi.

 

Tôi chạy khỏi phòng ngủ như chạy nạn.

 

Bà nội khúc khích cười: "Vượng Tử, sao chân cháu hôm nay lại cong vòng kiềng thế?"

 

"Bà ơi, cháu đang tập kiểu đi bộ tiên tiến nhất của thế giới đó!"

 

"Ồ Vượng Tử, cổ cháu bị muỗi đ/ốt à? Lại đây bà bôi dầu gió cho."

 

Tôi vội kéo cổ áo lên: "Không cần đâu ạ, cháu tự bôi rồi."

 

Sơ Nghiêu thong thả bước ra từ phòng, bà nội liền nói câu đãi bôi: "Xem kìa, tiểu Sơ đâu có bị muỗi đ/ốt."

 

 

Sơ Nghiêu cười: "Bà ơi, cháu cũng muốn muỗi đ/ốt lắm, tiếc là muỗi không thích m/áu cháu."

 

Anh nhìn tôi cười đầy nham hiểm.

10.

 

Tôi không dám nghe anh ấy nói nữa, mặt đỏ bừng bừng xếp dưa hấu lên xe ba bánh. 

Sơ Nghiêu lại gần giúp tôi xếp đồ.

Những quả dưa hấu lớn nặng hơn mười cân, tôi mới xếp vài quả đã thở hồng hộc. 

Sơ Nghiêu có thể chất khỏe hơn tôi nhiều, cứ thế thong thả làm việc.

 

"Vượng Tử, em không khỏe để anh xếp nhé."

 

"Lỗi tại ai?"

 

Anh cười: "Lỗi tại anh, không biết tiết chế. Hay để anh lái xe chở giúp em?"

 

Tôi đảo mắt: "Đường làng chật hẹp mười dặm, vừa đủ cho chiếc xe ba bánh đạp. Xe anh to thế, lơ đễnh cái là lật xuống mương."

 

Bởi vì còn ba ngày nữa, tôi sẽ lên tàu về trường. Nhà vẫn còn hơn nghìn cân dưa hấu. 

Tôi định tranh thủ b/án giúp ông nội nhiều nhất có thể, để cụ đỡ vất vả.

 

 

Đạp xe ba bánh qua con đường núi quanh co, vượt qua hết ổ gà này đến mương nọ.

Lúc đầu Sơ Nghiêu còn đùa giỡn với tôi. Đến chiều tối, khi anh dùng xe ba bánh chở tôi về, cả người đã mệt lả không buồn nói năng.

 

Tôi ngồi phía sau nhìn lưng áo rộng của anh, gọi khẽ: "Sơ Nghiêu?"

 

"Ừm? Nhớ anh rồi hả?" Anh khẽ ngoảnh lại, giọng điệu lả lơi.

 

Tôi nuốt lời vừa định nói.

 

"Sơ Nghiêu, em nói chuyện nghiêm túc với anh."

 

"Ừ, em nói đi, anh đang nghe."

 

"Sơ Nghiêu, hôm nay anh đã giúp em b/án hơn 500 cân dưa, là ngày b/án được nhiều nhất từ hè tới giờ."

 

"Chồng em giỏi không?"

 

"Ừ." Tôi gật đầu, "Anh rất giỏi. Sơ Nghiêu, anh biết 500 cân dưa có ý nghĩa gì không?"

 

 

"Là gì?"

 

"500 cân dưa, chúng ta vất cả ngày trời, nhưng chỉ đủ đổi một ly nước ép dưa lạnh của anh. Có lẽ anh cảm thấy khó hiểu, nhưng đây chính là cuộc sống thường nhật của người dân nơi em ở. Em là đứa đầu tiên từ nơi này thi đỗ đại học, từ nhỏ đã nhận quá nhiều ơn nghĩa của làng trên xóm dưới. Vì thế, sớm muộn gì em cũng phải quay về đây."

 

"Về làm gì?"

 

"Sửa đường, dẫn nước, xây dựng cơ sở hạ tầng."

 

"Xây dựng quê hương với yêu đương với anh đâu có xung đột, em có thể làm cả hai cùng lúc."

 

"Sơ Nghiêu, nếu đổi hoàn cảnh, nhà anh nghèo rớt mồng tơi, tương lai chỉ quanh quẩn nơi thôn dã, liệu anh có yêu một cậu ấm thành thị không?"

 

"Ban đầu  trên mạng...", giọng tôi nghẹn lại, "là em sai đã tán tỉnh anh. Nhưng dừng lại ở đây được không? Đừng khiến em mang n/ợ tình cảm."

 

 

"Huống chi..." Tôi ngập ngừng, "Anh đến đây, chẳng phải chỉ vì hai trái đào của em sao? Giờ anh đã được toại nguyện rồi, hãy về thành phố đi, được không?"

 

Sơ Nghiêu đờ người, lưng thẳng đờ. Mãi lâu sau mới hỏi: "Có phải em đợi xong việc xây dựng quê hương, mới chịu yêu anh không?"

 

Tôi thở dài: "Ừ."

 

"Được, anh hiểu rồi."

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play