1.

Lần đầu tiên tôi nảy ra ý định chia tay Sơ Nghiêu, là ở phiên chợ quê lần trước.

Hôm ấy mặt trời chói chang, nóng như cái lò.

Chẳng đón được khách nào.

Tôi đạp xe ba gác chở đầy một xe dưa hấu mà chẳng ai hỏi m/ua.

Đúng lúc ấy Sơ Nghiêu gửi tôi tấm ảnh: ly nước ép dưa hấu đỏ ửng hồng phủ đầy đ/á viên lấp lánh.

[Cún con, hôm nay nóng quá, anh vừa gọi ly sinh tố dưa hấu ướp lạnh, vừa uống vừa nhớ em.]

Tôi hỏi anh ly nước ép bao nhiêu tiền.

Anh bảo, 88 tệ.

Tôi ngoái lại nhìn xe dưa chưa b/án được.

1 hào 5 một cân, 88 tệ có thể m/ua 586 cân dưa.

Chất đầy xe ba gác của tôi, còn chưa bằng nửa ly nước của anh.

Tôi gửi anh tấm ảnh mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ.

Anh trả lời bằng biểu tượng mặt thèm thuồng đầy ham muốn.

Rồi hỏi tôi.

[Cún con, nóng thế này sao em không ở trong phòng bật điều hòa còn ra ngoài làm gì?]

Máy điều hòa là thứ gì chứ?

Ông nội tôi bình thường còn chẳng dám bật quạt điện!

Nếu treo cái máy lạnh lên cái tường đất nhà tôi, chắc tường sập mất.

Hóa ra nỗi buồn vui giữa người với người thật chẳng thể giống nhau.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một nỗi bất lực khó tả, khoảng cách chênh lệch giữa chúng tôi quá lớn.

Phải nói sao nhỉ, hai con người vốn tâm đầu ý hợp, đột nhiên không thể trò chuyện thấu hiểu lẫn nhau nữa.

Lúc đó tôi nghĩ, đã đến lúc kết thúc mối tình lén lút này rồi.

2.

Lần đầu tiên tôi làm bẩn ga giường khi học cấp hai, tôi mơ thấy một người đàn ông vai rộng chân dài. 

Cả đêm đó, tôi rên rỉ dưới thân người đàn ông ấy.

Tỉnh dậy, tim tôi đ/ập lo/ạn xạ. 

Không ngờ mình lại là loại người như thế.

Để không trở thành đồ dị biệt trong làng, tôi giấu kín xu hướng tính dục của mình, chuyên tâm học hành và cuối cùng đỗ vào trường đại học trọng điểm ở Bắc Kinh. 

Trưởng thôn bảo tôi là sinh viên đại học đầu tiên của làng. 

Trong lòng tôi nghĩ: "Tôi còn là gay đầu tiên của làng này nữa cơ".

Sau khi thi đại học, ông tôi lấy tiền trợ cấp của nhà nước, nghiến răng m/ua cho tôi một chiếc smartphone. 

"Người ta có gì, cháu trai nhà ông cũng phải có", ông nói. 

Nhờ chiếc điện thoại này, tôi tìm thêm được nhiều người đồng cảnh ngộ.

Một lần tò mò, tôi làm bài test trên trang web hẹn hò của gay. 

Kết quả đạt 95% độ phù hợp với Sơ Nghiêu. 

Quản trị viên tag cả hai: "Hai người mà không đến với nhau thì thật trái với ý trời". 

Thế là tôi và Sơ Nghiêu bắt đầu yêu đương qua mạng.

Cách nhau qua màn hình, tôi thoải mái thể hiện bản thân.

Sơ Nghiêu từng nói: 

"Cún con, em đúng là quá biết cách quyến rũ người khác đấy!"

Tôi kéo cổ áo xuống, chụp ảnh xươ/ng đò/n gửi anh: 

"Anh yêu thích không?"

Sơ Nghiêu: "Thích lắm, muốn cắn em yêu một phát". 

Cả tâm lý lẫn thể x/á/c tôi đều được thỏa mãn tột độ.

Nhưng càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.

Buổi sáng tôi b/án dưa ở Vương Gia Thôn, anh ngắm lâu đài ở Scotland.

Chiều tôi b/án dưa ở Lưu Quan Trang, anh ngắm hoa tulip dưới cối xay gió ở Hà Lan. 

Tối tôi nằm giường đất tính toán doanh thu, anh ở Prague chiêm ngưỡng tranh sơn dầu được vẽ vào thế kỷ 18.

Tôi dần hiểu ra: yêu đương đồng giới là thú tiêu khiển của người giàu. Còn tôi, chỉ có học thật tốt mới đảm bảo tương lai cho ông bà.

Khi tổng đài nhắc tôi đổi gói data mạng, tôi hỏi: "Gói rẻ nhất bao nhiêu?".

"5 tệ", cô ấy đáp.

5 tệ - tôi phải b/án 33,33 cân dưa hấu mới ki/ếm được. Tôi lắc đầu từ chối.

Tối đó, tôi gửi cho Sơ Nghiêu tin nhắn cuối cùng.

Khi anh còn đang mê đắm trong tình yêu này, tôi đề nghị chia tay: "Em hết data mạng rồi, chúng ta chia tay đi".

Sơ Nghiêu liên tục nhắn c/ầu x/in, nhưng tôi không phản hồi.

Vì những tin nhắn đầy sticker và voice note của anh... tốn data mạng của tôi quá.

Anh ấy còn muốn video call! Trời ơi! Kinh khủng quá! Phải b/án bao nhiêu cân dưa nữa đây?

Tôi vội vàng chặn Wechat của anh, xóa luôn tài khoản hẹn hò.

3.

Nhưng tôi không ngờ được rằng Sơ Nghiêu lại tìm được đến làng chúng tôi.

Thực ra khi đạp xe ba gác về làng, tôi đã thấy chiếc ô tô to đen sừng sững ở đầu thôn.

Tôi tưởng là lãnh đạo huyện xuống kiểm tra.

Đường làng chật hẹp, xe không vào được.

Xe anh canh ngang lối đi, tôi phải vất vả lắm mới lách chiếc ba gác vào.

Vừa bước vào sân đã thấy một người đàn ông phong thái quyền uy ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ của ông nội.

Anh nhìn tuổi tương đương tôi, nhưng cử chỉ toát lên vẻ trưởng thành. Gương mặt điển trai với đường nét sắc sảo, tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến người ta nể sợ.

Giống hệt người đàn ông trong giấc mơ đầu tiên đ/è tôi xuống.

Nói cách khác, anh đúng chuẩn gu của tôi.

Anh đang cắn miếng dưa hấu nhà tôi trồng.

Bà nội tôi chập chững đôi chân nhỏ bước ra đón tôi, nếp nhăn hằn lên nụ cười: "Vượng Tử, bạn con từ thành phố đến chơi này. Đứa bé này, quen bạn thành phố mà không nói với bà. Giỏi quá đi! Bà sống bảy mươi năm rồi, đây là lần thứ hai thấy trai đẹp như vậy."

Ông nội hỏi xen vào: "Lần đầu là ai?"

Bà nội bịt miệng cười: "Dĩ nhiên là Vượng Tử nhà ta rồi, 'mỹ nam trăm năm có một' của làng quê này."

Tôi dựng xe ba gác, lóng ngóng bước lại gần.

Sơ Nghiêu đứng dậy từ chiếc ghế mây thấp lè tè.

Lúc ngồi, đôi chân dài của anh đã có vẻ chật chội. Giờ đứng thẳng, đầu gối chạm tới tận xươ/ng sườn tôi.

Ánh mắt anh đen láy dán ch/ặt vào tôi.

"Sao anh tìm được đến đây?" Tôi cắn móng tay hỏi.

"Em nói làng này tên Hôi Thủy. Anh tra bản đồ thấy đúng là có địa danh này, liền đến thử vận may." Giọng anh đều đều không chút gợn sóng.

"À... làng em nghèo, đường xá khó đi, làm khó anh rồi."

"Vượng Tử, sao em không trả lời tin nhắn của anh?"

"Em hết data mạng rồi. Với lại em đã nói rõ, chúng ta chỉ là chơi đùa chút thôi. B/án dưa buồn quá nên tìm việc nào vui vui. Anh đừng để bụng."

Sơ Nghiêu trầm mặt định nói gì đó.

Bà nội đã gọi cơm: "Vượng Tử dẫn bạn đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm nào!"

Bàn ăn trong làng thấp lùn, ngồi toàn ghế mây.

Chân Sơ Nghiêu dài quá, không tài nào ngồi thoải mái được.

4.

Thế là anh thản nhiên dựa hẳn vào chân tôi.

Tôi cúi nhìn khoảng không chật hẹp dưới gầm bàn, cắn răng im thin thít.

Ăn được một lát, anh bắt đầu được voi đòi tiên, thậm chí còn dùng lực đ/è cả chân lên đùi tôi.

Tôi vội rụt chân lại, đầu gối anh "bịch" một tiếng đ/ập vào chân bàn.

Chiếc bàn ọp ẹp rung lắc mấy cái mới dừng.

"Gì thế?" Ông tôi hốt hoảng đỡ lấy mặt bàn.

Sơ Nghiêu nhướn mày liếc về phía tôi.

Tôi đành cam chịu đặt chân về chỗ cũ để anh dựa vào.

"Không có gì đâu ông ơi, ăn cơm đi ạ."

Không ngờ Sơ Nghiêu lại trơ tráo thế, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, lén nắm tay tôi dưới gầm bàn.

Tôi gi/ật tay lại, ai ngờ anh siết ch/ặt hơn.

Mặt tôi đỏ bừng, bà nội tưởng tôi vui quá hóa cuồ/ng vì có bạn đến chơi.

"Thằng Vượng nhà bà tính tình lạnh lùng, ít nói từ bé, ông bà cứ sợ nó không kết bạn được. Ai ngờ giờ quen được cả bạn thành phố, Vượng nhà bà giỏi thật."

Sơ Nghiêu bóp nhẹ tay tôi, ý vị đáp: "Vượng ít nói lắm ạ? Cháu thấy không phải vậy đâu."

Nghĩ đến mớ tin nhắn đầy mùi mẫn của mình, tôi x/ấu hổ véo một cái vào người anh.

Sơ Nghiêu ép bàn tay tôi, cọ nhẹ mấy cái lên đùi.

Tôi đành ch*t lặng không dám nhúc nhích.

Bà nội gắp cho Sơ Nghiêu cái đùi gà to: "Ăn đi cháu, nhà quê chỉ có thế này thôi, đâu được như thành phố các cháu toàn cao lương mỹ vị."

Sơ Nghiêu cười khiêm tốn: "Bà ơi, ở phố chúng cháu muốn ăn gà thả vườn chuẩn vị thế này còn khó hơn lên trời ấy."

Bà nội hề hà cười: "Tiểu Sơ này, mấy hộp nấm cục đen cháu mang đến phải chế biến thế nào? Bỏ vào nước mì hay làm nhân bánh hẹ hả?"

Mí mắt Sơ Nghiêu gi/ật giật: “Dạ... cách nào cũng được ạ, bà.”

5.

Sau bữa cơm, bà nội có chút băn khoăn.

"Sơ Nghiêu, nhà quê điều kiện thiếu thốn, không đủ phòng ốc. Cháu và Vượng Tử đều là con trai, hai đứa tối nay ngủ chung giường của Vượng Tử được không?"

Tôi vội nói: "Bà ơi, cháu ngủ dưới đất là được."

Sơ Nghiêu khẽ chau mày: "Hình như Vượng Tử không muốn cháu ngủ giường của cậu ấy, vậy cháu sẽ co ro trên xe một đêm vậy. Tuy trong xe hơi chật, đêm lại nhiều muỗi, nhưng cháu cố chịu đến sáng cũng được, không sao cả..."

Anh vừa giả bộ thiệt thòi định nói tiếp, bà nội đã trừng mắt quát tôi: "Vượng Tử! Sao con đối xử với bạn phương xa như thế hả?"

Tôi đành vẫy tay: "Thôi khỏi nói! Cho anh ngủ cùng vậy!"

Ánh mắt Sơ Nghiêu lấp lánh nụ cười đắc thắng.

Vừa bước vào phòng tôi, Sơ Nghiêu đã nhanh tay cài then cửa.

"Anh làm gì vậy?" Tôi cảnh giác lùi một bước.

Ánh mắt anh tối sầm tựa thú hoang: "Vượng Tử, em nói cho anh ngủ mà."

"Em nói cho anh ngủ giường của em!"

"Rõ ràng em nói là cho anh ngủ... em."

"Anh nói bậy!"

Anh kéo phắt tôi vào lòng: “Trên mạng thì lả lơi thế, ngoài đời sao lại e thẹn thế?”

Hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi: "Chẳng phải ngày nào cũng la hét muốn hôn nát miệng chồng à? Giờ chồng đứng đây rồi, sao không làm đi?"

"Sơ Nghiêu, đây là hiểu lầm." Tôi vừa giãy vừa giải thích, "Em chỉ ba hoa trên mạng, không dám động chân động tay thật đâu!"

Sơ Nghiêu khẽ đẩy hông về phía trước: "Nhưng anh lại nghiêm túc đấy."

Nói rồi, anh cúi xuống đáp môi tôi.

Tôi hoảng hốt né tránh, ngã vật ra giường.

Sơ Nghiêu lập tức đ/è lên ng/ười, l/ột phăng chiếc áo thun của tôi.

"Cún con, em trắng và quyến rũ hơn trong ảnh nhiều."

"Sơ Nghiêu! Đồ khốn! Anh dám đụng nữa em la làng bây giờ!"

Sơ Nghiêu cười khẽ: "La đi! Tường làng này không cao lắm đâu, để cả xóm nghe tiếng em rên cũng hay."

"Anh!" Tôi tức nghẹn họng.

Nhưng thực sự la hét thì tôi đâu dám.

Nếu bị dân làng nghe thấy, Sơ Nghiêu có thể phủi áo ra đi.

Còn các bà các cô trong xóm sẽ moi x/á/c tôi đến tận xươ/ng tủy.

May mà Sơ Nghiêu chưa tiến đến bước cuối cùng, nhưng ngay trước mặt tôi… anh ta đã...trời ơi đ/au mắt!

"Đồ vô liêm sỉ!" Tôi đỏ mặt ch/ửi.

Anh vừa dọn dẹp vết bẩn vừa cười lạnh: “Anh vô liêm sỉ? Thế ai suốt mùa hè trêu ghẹo anh? Giờ mới ch/ửi vô liêm sỉ? Vượng Tử, em có lương tâm không đấy?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play