Chương 131

Mùa hè ở Anh dường như trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã sang tháng Mười. Thời tiết cuối cùng cũng không còn oi bức đến mức khó chịu nữa. Thỉnh thoảng khi trời có nắng đẹp, người ta lại tụ tập đi dạo bên hồ – ví dụ như Scorpio, cậu nhiều lần bắt gặp Leijer ở đó. Mỗi lần Leijer đều mang theo thứ đồ chơi trông như cái gương nhỏ – Draco bảo đó là một loại “gương hai chiều”, có thể dùng để trò chuyện từ xa. Giá thành thì hơi “chát” (theo lời Draco), một cái gương như vậy đủ mua được nguyên một túp lều cú mèo.

Scorpio nhiều lần thử lén lại gần nghe trộm Leijer đang nói gì (dù rõ ràng chuyện đó rất bất lịch sự), nhưng Leijer gần như lần nào cũng phát hiện ra cậu. Thành công nhất là lần cậu nghe thấy Leijer nói tiếng Đức cứng ngắc với ai đó qua chiếc gương – cũng nhờ lần đó mà Scorpio hiểu ra, dù có ngồi ngay cạnh Leijer đi chăng nữa, thì cậu cũng chẳng hiểu được tiếng Đức.

Chuyện của Daphne sau vài ngày bị bàn tán sôi nổi thì nhanh chóng lắng xuống. Ngoài việc Ron luôn tìm cách tránh mặt cô và Pansy khi đi chung đường, cặp song sinh nhà Weasley vẫn như thường lệ, vui vẻ bày trò khắp nơi. Về phần việc Slytherin thừa kế huyết thống sinh vật huyền bí của gia tộc thì được giữ kín rất tốt – đến cả Astoria cũng không hay biết gì. Gần đây, hai chị em họ như cắt đứt quan hệ, gặp nhau cũng chẳng thèm chào hỏi.

Nếu nói mùa hè này còn điều gì đáng nhắc đến, thì có lẽ chính là việc Draco bận đến mức chân không chạm đất. Gần như toàn bộ thời gian của cậu đều dành cho luyện tập Quidditch, còn lại thì giúp đỡ ngải lâm Flange Ni Á – người mà Draco tạm thời làm bảo hộ trong chương trình học sinh bảo hộ.

“Vì sao ngươi không chuyển sang học ở Beauxbatons đi chứ!” Draco gắt lên sau khi giúp cô bé nhặt lại bình mực, lông ngỗng và giấy da rơi đầy đất lần nữa. Ngay sau đó, như thể có mắt mọc sau lưng, cậu thuận tay tóm lấy một học sinh năm dưới nhà Gryffindor đang cố gắng lén lút trốn chạy, rồi lạnh lùng tuyên bố: “Vì em đụng phải bạn học khi chạy trong hành lang, nhà Gryffindor bị trừ 3 điểm.”

Không thèm để ý tới ánh mắt căm ghét từ mấy Gryffindor xung quanh, Draco ngẩng cao đầu như thói quen, liếc một vòng đầy khinh miệt rồi nhét mạnh cặp sách vào tay ngải lâm, quay lưng bỏ đi.

Đúng vậy, bạn không nhìn lầm đâu.

Draco cuối cùng đã được Umbridge trao cho quyền trừ điểm học viện khác.

Từ đó trở đi, Gryffindor rối loạn hết cả lên. Đồng hồ cát bên hành lang phải thường xuyên hụt mất bảo thạch đỏ – Draco có thể kiếm được bất kỳ lý do nào, dù hợp lý hay không, để trừ điểm họ. Ron Weasley từng bị trừ điểm chỉ vì “đi đứng quá ư là vênh váo”. Khi đó, mặt cậu ta đỏ đến mức tưởng như sẽ nổ tung vì giận.

Giáo sư McGonagall vô cùng tức giận, bà nhiều lần cố gắng lên gặp Dumbledore để phản đối việc này – vốn đang làm lệch hoàn toàn sự cân bằng giữa các nhà. Nhưng hàng loạt sắc lệnh “đặc biệt” của Bộ Giáo dục cứ lần lượt được ban hành, khiến Umbridge như được đà lấn tới. McGonagall buộc phải nhượng bộ, chỉ còn cách tăng điểm cho Gryffindor trong giờ học – ví dụ, Hermione từng được cộng thêm 50 điểm vì thành công làm biến mất một con thỏ trong giờ Biến hình.

Mọi hoạt động trong trường dường như lệch khỏi quỹ đạo, nhờ "công" của Umbridge.

Gryffindor còn bị cấm thi đấu Quidditch – Umbridge yêu cầu bất kỳ đội nào muốn tổ chức hoạt động đều phải có đơn xin phép chính thức và được bà ta phê duyệt. Dĩ nhiên, Gryffindor không được chấp thuận.

Scorpio đoán rằng điều này có liên quan đến Ron – từ khi khai giảng đến nay, cậu ta gần như dành toàn bộ buổi tối của mình trong văn phòng của Umbridge để… chịu phạt. Vì sao? Vì lại tiếp tục phạm lỗi – rồi lại bị phạt – rồi tiếp tục gây rối… một vòng luẩn quẩn vô tận.

“Không, ta nghĩ do Ron Weasley mới đúng, cậu ta như thần xui xẻo vậy.” Draco nói đầy giễu cợt, “Nếu ta mới vào đội ngày hôm trước mà hôm sau đội đã bị giải tán, ta sẽ nghiêm túc xem xét việc từ nay nên tránh xa người đó.”

Vì đội bóng bị cấm luyện tập rồi còn bị giải tán, cuối cùng các học sinh Gryffindor cũng thấy giới hạn của mình bị thách thức. Từ đó, cứ khi Umbridge rời khỏi văn phòng – kể cả chỉ để ăn trưa – khi quay lại, bà ta luôn thấy mọi thứ như bị cơn bão quét qua. Cửa bị nhồi đầy kẹo cao su, còn lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì ngày càng vắng bóng Gryffindor.

Trong khi đó, Harry Potter trở nên trầm lặng hơn. Cậu ta gần như suốt ngày dính lấy Hermione và Ron – hễ có thời gian là lại thấy cả ba trong thư viện.

Draco thu ánh mắt khỏi bộ ba Gryffindor, cúi đầu lật quyển “Sổ tay thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám”, nói lạnh nhạt: “Nếu là ta, ta sẽ biết rõ – đây tuyệt đối không phải lúc thích hợp để bày mưu tính kế.”

“Ý ngươi là gì?” Scorpio hỏi.

“Họ trông như đang bàn tính chuyện gì đó,” Draco lười nhấc mắt, liếc Scorpio, “Nhưng bất kể là gì, chắc chắn đó là điều Umbridge không muốn họ làm. Hôm nay ta nộp bài luận môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở văn phòng bà ta thì bắt gặp giáo sư McGonagall cũng đang ở đó. Bà ấy trông rất tức giận, còn lớn tiếng nói: ‘Ta mới là Phó hiệu trưởng!’…”

“… Trước giờ ta chưa từng nghe giáo sư McGonagall nói vậy. À mà, đề số 17.” Scorpio đưa cuốn sách cho Draco, người sau liếc nhìn rồi chỉ vào một mục: “Đây này – người đầu tiên phát hiện ra tinh thể bách xù là Lemo Stride, còn Bill Gad là người chiết xuất nó với độ tinh khiết cao nhất.”

“Ồ.” Scorpio hăm hở mở sách Thảo dược học, cố nhớ lại lời Draco vừa nói rồi buông bút xuống: “Giáo sư McGonagall đến để đấu tranh vì đội bóng Gryffindor, đúng không?”

“Phải, và bà ấy đã thành công.” Draco đáp, “Tối nay bữa tối sẽ công bố đội Gryffindor được phép luyện tập trở lại – quyết định này chỉ được Umbridge miễn cưỡng đồng ý sau khi McGonagall rời đi.”

Scorpio ngẩng lên: “Bà ấy đồng ý với ai?”

“Với ta.” Draco nói, bỏ cuốn sách xuống, “Vì ta kiên quyết giữ quyền bắt Golden Snitch ngay trước mũi Ron.”

“Bà ta nghe lời ngươi á?” Scorpio sửng sốt, “Bà ta… thực sự nghe lời ngươi?”

“… Ta chỉ đưa ra một đề nghị thôi. Việc cấm mỗi Gryffindor mà không cấm các nhà khác là quá bất công – đội Hufflepuff tối nay cũng được khôi phục lại.”

“Ngươi thật sự quá đào hoa rồi đó, Draco. Còn bốn tháng nữa mới tới lễ tình nhân, mà sáng nay ngươi đã nhận được socola từ một cô gái năm sáu nhà Ravenclaw rồi.”

“Và thanh socola đó giờ đang nằm trong bụng ngươi đấy.” Draco cắt lời, “Ta còn thấy giữa trưa ngươi cười toe toét viết thư trả lời Renault – hai người các ngươi đang hẹn hò sao?”

“Trừ lúc đi học và đi ngủ, ngươi lúc nào cũng dính lấy ta, làm sao mà hẹn hò?” Scorpio bĩu môi. “Dù sao thì khi quay lại… chỗ phượng hoàng kia, nếu không có gì thay đổi, ngươi vẫn sẽ ở đó, đúng không?”

“Đúng.” Draco gật đầu, vẻ rất hài lòng.

“Miễn là ngươi không gục vì làm việc quá sức mà chết.” Scorpio thuận miệng, tay huơ huơ dưới mắt Draco, “Ngươi trông như mấy ngày rồi chưa ngủ.”

“Ta có ngủ chứ.” Draco thở dài, giọng mệt mỏi, “Chẳng qua là mỗi tuần phải huấn luyện Bí thuật phòng ngự kín đáo với giáo sư Snape hai lần – vào ban đêm. Nghĩa là sau giờ giới nghiêm, ta phải lén từ ký túc xá bò ra, luyện tập với cái tên cứu thế chủ chọc người chán ghét ấy – nhìn cậu ta thầm mến cô nàng Ravenclaw kia rồi lủi về giường ta lúc gần sáng… mỗi lần chỉ kịp chợp mắt ba tiếng.”

“Và rồi một ngày mới lại bắt đầu?” Scorpio hỏi.

“Một ngày mới lại bắt đầu.” Draco khô khốc nói, “Cảm giác vừa sung sướng khi thấy Ron bị phạt, vừa khổ sở vì bản thân bị tra tấn – không dễ chịu chút nào. Nhưng phải công nhận, mỗi lần thấy Ron ngồi trong văn phòng Umbridge, tay bị khắc đến chảy máu, thì…”

Draco đột nhiên im bặt.

Nhưng Scorpio đã bắt kịp điểm mấu chốt: “Ngươi vừa nói là ‘tay chảy máu’ hả?”

“Ngươi nghe nhầm rồi.” Draco nghiêm túc nói.

“Không, ta không có.” Scorpio đá chân Draco dưới bàn, “Có ai nói với ngươi rằng mỗi lần nói dối, ngươi trông nghiêm túc bất thường không?”

“Merlin râu rậm, có ai lại vừa nói dối vừa cười toe toét?” Draco hừ lạnh.

Scorpio còn đang định nói gì đó, thì bỗng dưng phía sau vang lên tiếng hét không phù hợp chút nào trong thư viện:

“Không! Cậu không thể làm vậy, Hermione! Quá độc ác rồi!”

Ghế bị kéo lê phát ra âm thanh chói tai, bàn cũng bị xô nghiêng loạng choạng. Hai Slytherin liếc nhau rồi quay đầu nhìn lại – Ron Weasley đỏ mặt tía tai đứng bật dậy, Harry vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn bạn mình phát điên mà chưa kịp phản ứng. Ngồi đối diện họ là Hermione Granger – khuôn mặt cô không cảm xúc, tỏ vẻ cao ngạo… giống hệt vẻ thường thấy trên mặt Draco.

Cô vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, lạnh lùng nói: “Không có gì tàn nhẫn hơn là không đạt điểm E trong kỳ thi Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Ngồi xuống, Ronald Weasley, cậu sẽ khiến chúng ta bị đuổi khỏi thư viện

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play