Tạ Tuyết Thần ngồi dựa vào đầu giường, hai tay buông thõng hai bên, ánh mắt u ám như nước đọng đáy giếng, nhìn thẳng vào người trước mặt không chớp mắt. Mộ Huyền Linh đứng cách hắn chưa đến ba bước, tay ôm khay cháo, ánh mắt cong cong, cười đến dịu dàng vô tội, giống hệt một tiểu nương tử hiền thục thật sự.

"Ngươi..." Tạ Tuyết Thần trầm giọng, giọng nói khàn khàn mang theo chút tức giận bị đè nén, "Sao lại bịa ra cái lý do hoang đường như vậy?"

Mộ Huyền Linh đặt khay cháo lên bàn, chậm rãi rót một bát, nhẹ nhàng thổi nguội rồi bưng đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: "Ta chỉ nói thật bảy phần, phóng đại ba phần thôi. Dù sao cũng là ta cứu ngươi, chăm sóc ngươi, che chở ngươi… chẳng lẽ ngươi không nên cảm kích một chút sao?"

Tạ Tuyết Thần không nhận bát cháo, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên khuôn mặt nàng: "Ngươi biết rõ thân phận của ta, nói ta là tiểu phu thê của ngươi, nếu tin đồn truyền ra ngoài, thanh danh của ta"

"Thanh danh của ngươi quan trọng đến vậy sao?" Mộ Huyền Linh nghiêng đầu, đôi mắt phượng ánh lên tia sáng xảo quyệt, "Vậy để ta cưới ngươi là được rồi, làm tướng công của ta, danh chính ngôn thuận."

"Ngươi!" Tạ Tuyết Thần giận đến mức suýt ho khan lần nữa.

Hắn là tông chủ Thiên Huyền tông, thân phận tôn quý, tu vi cao tuyệt, từ nhỏ đã tuân thủ quy củ của đạo gia, chưa từng bị ai trêu đùa đến mức này. Vậy mà hôm nay lại bị một bán yêu ma tộc trêu chọc đến nỗi không nói nổi lời nào, còn bị người ta cưỡng ép đóng vai một "tướng công bỏ trốn".

Thấy hắn không chịu ăn, Mộ Huyền Linh cũng không ép, đặt bát cháo xuống bàn rồi xoay người cởi áo khoác, uể oải ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh. Nàng ngẩng đầu tựa vào lưng ghế, mái tóc đen buông xõa, cổ áo khẽ mở lộ ra chút da thịt trắng như tuyết, đôi chân dài vắt chéo, trông lười nhác như mèo con vừa ăn no, vừa dụ người lại vừa mang chút nguy hiểm.

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, cười khẽ: "Tạ Tuyết Thần, ta thật sự không hiểu nổi, ngươi là người tu đạo, thanh tâm quả dục, tại sao lại cố chấp đến mức ấy? Chẳng lẽ cả đời này ngươi định cô độc tu luyện, không dính bụi trần?"

Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nói: "Tu đạo không phải tu đoạn tình, nhưng không phải ai cũng có thể động tâm."

"Vậy ta thì sao?" Mộ Huyền Linh xoay người nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc một cách hiếm thấy, "Ngươi không hề động tâm với ta sao? Chút nào cũng không?"

Tạ Tuyết Thần khẽ nhíu mày, không trả lời. Ánh mắt hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng đang len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống nền đất.

Im lặng kéo dài một lúc, cuối cùng Mộ Huyền Linh lại mỉm cười: "Không sao, bây giờ không có thì sau này sẽ có. Dù sao ngươi đang bị thương, lại không thể rời đi, còn ta thì có rất nhiều thời gian."

Tạ Tuyết Thần nhìn nàng, ánh mắt mang theo một tia lạnh lẽo: "Ngươi không sợ ta hồi phục sẽ giết ngươi sao?"

"Ngươi sẽ không," Mộ Huyền Linh nhẹ giọng nói, "Nếu ngươi thực sự muốn giết ta, đã ra tay từ lúc ở Tru Thần cung rồi. Ngươi không giết, là vì trong lòng ngươi còn có khúc mắc. Có thể là vì ta từng cứu ngươi, cũng có thể là vì... ngươi cũng từng có chút động tâm."

Tạ Tuyết Thần cụp mắt, không đáp. Dưới lớp áo vải thô đơn sơ, vết thương cũ nơi lồng ngực vẫn âm ỉ đau, nhưng cảm giác khiến hắn khó chịu nhất lúc này không phải là vết thương, mà là ánh mắt dịu dàng pha chút bướng bỉnh kia của Mộ Huyền Linh.

Nàng tựa như một khối hắc ngọc đẹp đẽ, quý giá nhưng tà dị, dù biết rõ là ma vật, hắn vẫn không thể không bị thu hút.

"Ngươi muốn làm gì tiếp theo?" Hắn hỏi.

"Chờ ngươi lành thương, dẫn ngươi quay lại nhân giới," Mộ Huyền Linh chớp mắt cười, "Rồi từ từ theo đuổi ngươi."

Tạ Tuyết Thần thở dài một tiếng. Chỉ là một hơi thật dài.

Nửa canh giờ sau, trong căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng sâu, ánh đèn leo lét hắt bóng hai người. Một người tu đạo đang bị thương, một bán yêu nửa tà nửa chính, lặng lẽ dùng bữa cháo trắng đơn sơ trong tình thế không thể tưởng tượng nổi giữa tam giới. Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu rả rích, trời đêm u tĩnh như báo hiệu cho những rối ren sắp đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play