Gió đêm rít gào trên sườn núi, hòa lẫn tiếng chuông bạc đinh tai nhức óc phát ra từ cốt linh trên người Mộ Huyền Linh. Nàng đứng đó, tay cầm túi Càn Khôn vừa đoạt được, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần đang chắn trước mặt Cao Thu Minh.
Phía sau hắn, Cao Thu Minh che ngực, khuôn mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc. Ba tên đồng môn quỳ rạp dưới đất, ôm đầu rên rỉ như bị tróc hồn đoạt phách. Toàn bộ khí thế từ Tồi Hoa Trận khi trước, giờ chỉ còn là một mớ tàn tro giữa pháp trận huyết quang.
“Ngươi lấy máu làm kiếm, vì một nữ tu vừa định gϊếŧ Khứu Bảo Thử?” Mộ Huyền Linh nhướng mày, giọng lạnh đi vài phần. “Ngươi thật đúng là... thánh nhân.”
Tạ Tuyết Thần không nói, tay vẫn cầm chắc chuôi kiếm, máu nhỏ từng giọt, rơi xuống mặt đất như điểm xuyết cho sát trận tan hoang. Ánh mắt hắn không có hận thù, cũng không có tức giận, chỉ là một vẻ nghiêm nghị, như thể bất cứ ai đi quá giới hạn, đều sẽ phải trả giá dù là ma, yêu, hay chính đạo.
“Không phải vì nàng.” Tạ Tuyết Thần chậm rãi nói, giọng khàn đi vì nội thương: “Ta chỉ không muốn ngươi trở thành kẻ giết người vô tội...”
“Vô tội?” Mộ Huyền Linh cười lớn, trong nụ cười là phẫn nộ bị dồn nén bao lâu nay. “Nếu hôm nay ta không mạnh hơn, ngươi nghĩ ta và Khứu Bảo Thử có thể sống rời khỏi đây? Kẻ như Cao Thu Minh, nếu không phải có ngươi ở đây, sợ là đã dùng hồn ấn trấn hồn con bé!”
Khứu Bảo Thử rúc trong cổ áo Mộ Huyền Linh run run, nhỏ giọng thì thào: “Tỷ tỷ... đừng giận nữa mà...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT