Nụ hôn ướt át thấm đẫm mang theo hương bạc hà tươi mát dễ chịu tràn vào khoang miệng, Hạng Khả nhất thời chưa thể phản ứng lại, còn phân tâm suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nước súc miệng mà Lão Lưu bọn họ nói Trình Chinh Yến dùng?

Sườn mặt dán vào khóa kéo áo lông vũ của Trình Chinh Yến, Hạng Khả ngơ ngác siết chặt lấy áo khoác của Trình Chinh Yến, bị lạnh đến co cổ lại khẽ hừ một tiếng. Ngay sau đó, phía sau lưng bị ôm chặt, lực mạnh đến mức Hạng Khả thậm chí cảm thấy mình sắp bị nhấc bổng lên, cậu theo bản năng hơi nhón chân, khép mắt lại rồi dựa vào lồng ngực Trình Chinh Yến.

Động tác này khiến Trình Chinh Yến lập tức hé mắt ra một chút, ánh mắt lướt đến hàng mi dài cùng ánh mắt nhìn đó, không biết vì sao khiến sống lưng Hạng Khả cũng theo đó mà nổi gai ốc. Nhưng rất nhanh, nụ hôn càng nóng bỏng hơn đã rút cạn đầu óc vốn đã chẳng tỉnh táo mấy của cậu.

Môi bị mút mạnh mẽ, đầu lưỡi cũng bị liếm đến phát run, sống mũi cao thẳng của Trình Chinh Yến thỉnh thoảng sẽ cọ vào mặt cậu, lạnh buốt, thế nhưng hơi thở lại nóng rực khác hẳn. Đối với Hạng Khả mà nói, đây là một kiểu thân mật hoàn toàn xa lạ, giống như tất cả sức lực đều theo hơi thở và động tác xông lên mặt, rồi lại bị một người khác từ trong khoang miệng cướp đi, âm thanh nước dính nhớp vang lên, Hạng Khả đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, chân bắt đầu mềm nhũn run rẩy, trong đầu lại chỉ có thể cảm nhận được Trình Chinh Yến đang bao phủ lấy mình, mùi nước hoa pha lẫn nước súc miệng tươi mát dễ chịu khiến người ta không thể kháng cự, một hương vị mạnh mẽ.

Màn diễn này thật sự quá thuận lợi, lúc môi răng tách ra, Hạng Khả dồn dập thở hổn hển, đôi mắt long lanh ánh nước theo bản năng nhìn chằm chằm Trình Chinh Yến đang cụp mắt xuống, rồi lại bị đối phương áp sát lần nữa, dừng lại ở khóe miệng và khuôn mặt để lại những nụ hôn nhẹ nhàng.

Hạng Khả mệt đến nheo mắt lại, cậu cảm thấy mình sắp tan chảy vì kiệt sức.

Tuyết ngừng rơi, cảnh quay lần này kết thúc mỹ mãn. Từ Lượng bước vào trường quay từ phía sau đúng lúc cảnh đầu tiên đã thuận lợi hoàn thành, tâm trạng vô cùng hài lòng. Huống hồ hôm nay bọn họ còn bắt được trận tuyết có lẽ là cuối cùng trước khi mùa xuân kết thúc, luôn có cảm giác đó là điềm tốt.

Hạng Khả khoác áo bông cuộn người bên cạnh hắn đờ đẫn, trong đầu rối như tơ vò, điện thoại trong nhóm WeChat bạn gái cũ vẫn đang chia sẻ các loại tin đồn được suy diễn từ việc điều tra Trình Chinh Yến, cậu lại không nhịn được mà liếc về phía màn hình theo dõi bên Từ Lượng, trong đó hình ảnh cậu và Trình Chinh Yến chậm rãi tách ra, ánh mắt vẫn suốt quá trình nhìn chằm chằm đối phương, như thể bọn họ đang ở trong một vòng tròn nhỏ hẹp tách biệt với thế giới, không khí bên trong đặc biệt đậm đặc.

Tựa như nụ hôn ban nãy.

Hạng Khả ôm đầu gối cuộn mình trên ghế bất an đung đưa, va phải người Từ Lượng, bị xoa đầu một cái, cậu lại quay đầu né tránh.

Qua những bóng người bận rộn trong studio, cậu nhìn thấy Trình Chinh Yến vừa thay áo lông vũ đang ngồi tùy ý trên một chiếc rương cao, hai tay đút túi, đối phương quay lưng về phía ánh sáng nên không nhìn rõ nét mặt, chỉ như một bóng đen cắt ngang khung hình.

Hạng Khả lại luôn có cảm giác mình bị đối phương nhìn chằm chằm, lập tức hiện ra vẻ mặt không vui, nhưng mặt lại tự dưng nóng lên, sau đó cảm thấy Trình Chinh Yến như đang cười. Đúng lúc này Cao Đường đột nhiên xuất hiện, đưa cho đối phương thứ gì đó.

Hạng Khả thu hồi ánh nhìn, cảm thấy rất khó chịu.

_____

Ánh mắt Trình Chinh Yến thu lại từ người Hạng Khả, dừng lại trên chai nước súc miệng mà Cao Đường đưa tới, anh xoay xoay cái chai thưởng thức hai vòng, rồi tiện tay nhét vào túi áo khoác.

Cao Đường cười nói: “Tôi thấy trợ lý của cậu bận quá nên giúp lấy chút thôi, cậu không thấy phiền chứ?”

Trình Chinh Yến nói: “Chờ thêm chút nữa.”

“Cũng đúng, chỗ này không tiện để nhổ ra, là tôi nghĩ chưa chu đáo.” Cao Đường có chút ngượng ngùng.

Trình Chinh Yến lịch sự cười cười: “Không sao, cảm ơn cô.”

Cao Đường thấy anh như đang hơi thất thần, còn tưởng là do mệt, do dự một lúc cũng không nói nhiều, chỉ hỏi đối phương có muốn ăn khuya cùng sau khi xong việc không.

Trình Chinh Yến từ chối một cách rất khéo léo, nói là bản thân vẫn chưa hiểu sâu kịch bản ở vài chỗ, gần đây thời gian ngoài lúc quay phim đều tính toán ở một mình nghiền ngẫm.

Đây vốn là thói quen lâu nay của anh, Cao Đường chỉ có thể tiếc nuối nói không sao, sau khi cô rời đi, trợ lý của Trình Chinh Yến cuối cùng cũng vội vàng quay lại.

Trình Chinh Yến móc nước súc miệng từ trong túi ra ném cho hắn ta.

Trợ lý theo bản năng đón lấy, nhìn rõ là gì xong vừa cất vào túi vừa tiện miệng hỏi: “Anh dùng rồi à?”

Trình Chinh Yến chép miệng mấy cái, luôn cảm thấy trong miệng vẫn còn vị sữa nhàn nhạt, điều này khiến tâm trạng không hiểu sao lại thấy vui vẻ: “Ừ.”

_____

Tuy rằng cảnh quay sau đó rất thuận lợi, nhưng biểu hiện của Hạng Khả ở cảnh đầu tiên vẫn khiến Từ Lượng ấn tượng sâu sắc, sau khi tuyên bố kết thúc công việc hôm nay liền giữ Hạng Khả lại hỏi: “Trước khi vào đoàn, cậu có nghiêm túc đọc kịch bản không đấy?”

Hạng Khả vừa ăn quả táo Từ Lượng đưa vừa nghiêm túc gật đầu: “Có mà, tôi đã học thuộc hết lời thoại rồi!”

Từ Lượng từng nghe các đạo diễn khác khen Hạng Khả có trí nhớ tốt, tuy kỹ thuật diễn xuất còn cần rèn luyện nhưng mức độ chuyên nghiệp thì chắc không có vấn đề. Nhưng nhớ lại lần Hạng Khả diễn cảnh hôn, Từ Lượng vẫn đầy lo lắng, không biết trục trặc nằm ở đâu. Nhìn dáng vẻ cái miệng nhỏ gặm táo của đối phương, chỉ thấy bất đắc dĩ.

Là bạn diễn, Trình Chinh Yến nhìn rõ hơn Từ Lượng. Bộ phim《Thanh Thủy Hồ》thực chất là một tác phẩm điện ảnh mang tính trưởng thành rất rõ nét, dù bề ngoài xoay quanh đề tài tình cảm nhưng phần cốt lõi lại rất giàu chiều sâu. Điều này có thể thấy rõ qua phần kịch bản với những tình tiết trọng tâm không hề nhẹ. Nhưng trong cảnh hôn lẽ ra phải rất cuồng nhiệt của Hạng Khả, biểu hiện lại cứ như đang diễn một bộ phim tình yêu học đường nhẹ nhàng dễ thương.

Cái kiểu hôn cẩn thận rụt rè, như tình yêu đầu đời chớm nở vậy...

Trình Chinh Yến che miệng ho nhẹ, đúng lúc hỏi: “Cậu từng đọc nguyên tác《Thanh Thủy Hồ》chưa?”

Hả?

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương, không hiểu sao tai Hạng Khả bắt đầu ngứa, cậu gãi gãi mặt: “Tôi đọc rồi.”

Sau khi ký hợp đồng nhận vai, cậu liền chủ động tìm tiểu thuyết để đọc, trước khi quay phim thì đọc nguyên tác là hành vi chuyên nghiệp mà Hạng Khả luôn giữ.

Không đúng lắm, Trình Chinh Yến suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn: “Cậu đọc ở đâu?”

Hạng Khả: “Trên điện thoại.”

Trình Chinh Yến từ trên một cái rương đạo cụ nhảy xuống: “Lấy ra cho tôi xem thử.”

Đối phương bỗng nhiên lại gần, Hạng Khả luống cuống móc điện thoại ra, mở lên rồi đưa cho anh, Trình Chinh Yến liếc một cái, trên mặt lập tức hiện vài vạch đen...

Văn học Tấn Giang.

Tuy rằng nơi này chính là bản gốc《Thanh Thủy Hồ》 không sai, nhưng vì là nội dung văn học mạng nên thuộc đối tượng trọng điểm của kế hoạch hài hòa nội dung.

Trình Chinh Yến tiếp nhận rồi mở ra, quả nhiên, toàn bộ các tình tiết có yếu tố nóng bỏng đều đã bị xóa sạch, đến cả chương có cảnh hôn tương đối mãnh liệt cũng không may mắn thoát khỏi.

Vậy nên Hạng Khả từ trước tới giờ vẫn luôn xem bản gốc là một tiểu thuyết trong sáng sao…?

Trình Chinh Yến trầm ngâm không biết nên nói gì, bên cạnh Từ Lượng cũng đã hiểu ra mấu chốt vấn đề, ánh mắt nhìn theo trở nên vô cùng phức tạp.

Hai vị “đại nhân” đồng thời bất đắc dĩ thở dài.

Hạng Khả cảm thấy không khí có gì đó thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ như làm chuyện xấu bị phát hiện: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Từ Lượng chỉ cảm thấy bản thân trong khoảnh khắc này như già đi mười tuổi.

_____

Hạng Khả cầm bản 《Thanh Thủy Hồ》 do Từ Lượng đưa cho, mang theo nghi hoặc mà lên đường về nhà.

Cuốn sách này là bản phồn thể, Hạng Khả rốt cuộc cũng hiểu vì sao lần trước đi nhà sách lại tìm mãi không thấy nó, hóa ra ở đại lục căn bản không có bán loại này.

Từ Lượng nói với cậu rằng bản mạng đã sửa chữa một số tình tiết, Hạng Khả vốn định hỏi là sửa cái gì, nhưng ông ấy lại tỏ ra vô cùng tức giận, nhanh chóng rời đi.

Thế nên cậu đành cùng Trình Chinh Yến trở về khách sạn.

Bầu trời tuyết rơi nên bên ngoài cũng không có mấy người, song để tránh bị nhận ra, hai người vẫn đeo khẩu trang đen. Nhìn bìa sách phía sau vài phút mà Hạng Khả cũng không biết nên làm gì, cúi đầu nhìn chằm chằm tuyết dưới chân, không bao lâu lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bóng dáng người phía trước.

Trình Chinh Yến mặc quần dài màu đen bước đi mạnh mẽ, dáng người cao lớn, đến cả áo lông vũ cũng chỉ che được đến đầu gối. Hạng Khả nhìn áo khoác dạ dài trên người mình, có hơi không vui, ai ngờ vừa sờ thì lại lấy ra được một viên kẹo sữa mà cứ tưởng đã ăn hết, lập tức vui vẻ trở lại.

Sau một hồi loạt soạt bóc vỏ kẹo, Trình Chinh Yến im lặng trong chốc lát, quay đầu lại liền thấy Hạng Khả vừa tháo khẩu trang vừa ăn kẹo, bộ dáng y như một con chuột nhỏ.

Hạng Khả đối diện ánh mắt anh, hiện lên vẻ nghi hoặc.

Trình Chinh Yến: “Cho tôi một viên.”

Giọng vừa dứt anh mới nhận ra mình vừa nói cái gì, lập tức bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Hạng Khả lại lắc đầu đáp: “Tôi hết rồi.”

Sợ anh không tin, còn thò tay vào túi quần làm ra động tác đào tìm: “Viên cuối cùng rồi!”

Ánh mắt Trình Chinh Yến từ tay cậu di chuyển lên gương mặt đang ngậm kẹo, cuối cùng dừng lại ở đôi môi kia.

Hạng Khả cảm thấy loại cảm giác lúng túng sau khi quay phim khó khăn lắm mới quên được lại quay về, may mà Trình Chinh Yến cũng nhanh chóng quay đầu đi.

Phòng hai người nằm sát bên nhau, khi Hạng Khả móc thẻ mở cửa thì phát hiện Trình Chinh Yến cũng dừng bước, cậu ngẩng đầu.

Trình Chinh Yến từ phía sau lại gần, hai tay vẫn cắm trong túi, vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu nhìn cậu, bốn mắt giao nhau.

Hạng Khả ngửi thấy mùi hương từ người anh, ánh mắt khẽ dao động: “Anh làm gì vậy?”

Thiếu niên lạnh lùng khi không cười nhìn đúng là có vẻ rất lãnh đạm, Trình Chinh Yến ngửi thấy hương vị kẹo sữa nhẹ nhàng theo lời nói của đối phương thoảng qua, ánh mắt càng lúc càng sâu, nhưng một lát sau lại chỉ đưa tay chỉ vào cửa phòng.

“Đọc cho xong sách đi, đạo diễn Từ nói, bảo tôi trước lúc quay cố gắng giúp cậu đối lời thoại nhiều hơn.”

Tuy chưa từng bị người khác trách móc, nhưng Hạng Khả cũng không hoàn toàn không nhận ra được lỗi của mình, lần này xem như là cậu chuẩn bị không đầy đủ, cũng coi như là vô tình gây thêm phiền toái cho người ta.

Cho dù đối mặt với Trình Chinh Yến mà mình vốn thấy chán ghét, Hạng Khả vẫn thấy ngượng ngùng, cậu gật đầu, thái độ mềm lại: “Làm phiền anh rồi.”

Trình Chinh Yến lùi về sau một bước, nhìn cậu vào phòng: “Ngủ sớm chút đi.”

Hạng Khả trước khi đóng cửa còn gật đầu lễ phép: “Anh cũng vậy.”

Nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại vài giây, Trình Chinh Yến mới xoay người bước đi. Anh móc thẻ phòng trong túi, nghe thấy âm thanh điện tử “bíp” giòn giã vang lên, thầm nghĩ, với trạng thái máu sôi hừng hực như hiện tại, e là đêm nay rất khó ngủ.

Phía sau bỗng vang lên tiếng mở cửa, anh theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy ở phòng bên cạnh là gương mặt tinh xảo của Cao Đường, người đã về khách sạn trước một bước. Cô mang vẻ mặt có chút bất ngờ như vừa phát hiện chuyện lạ: “A, trùng hợp quá ha, tôi vừa định đi ăn khuya, cùng đi không?”

Trình Chinh Yến mỉm cười từ chối: “Không được, tôi hơi mệt, cô chú ý an toàn nhé.”

_____

Phòng được Vương Béo dọn dẹp rất thoải mái, Hạng Khả ngồi xổm bên bàn ăn vài viên kẹo từ hũ đường rồi mới chịu đi tắm. Ở ngoài lạnh nguyên một ngày, hơi nước ấm áp khiến đầu óc cậu cũng lười biếng hẳn ra. Thay xong đồ ngủ, sấy tóc khô, Hạng Khả ôm một túi sữa bò ngọt ngào uống sạch, "oạch" một tiếng chui vào ổ chăn, bắt đầu thỏa mãn mà lim dim sắp ngủ.

Không được! Tinh thần trách nhiệm mãnh liệt vẫn đè bẹp cơn buồn ngủ, cậu giãy giụa bò dậy bật đèn bàn, cầm lấy quyển sách đặt trên đầu giường.

Hạng Khả cuộn tròn mình trong chăn, chỉ còn lại cái đầu rối xù lộ ra bên ngoài, ánh đèn ấm áp đầu giường chiếu lên bìa《Thanh Thủy Hồ》tạo thành một màu kiều diễm kỳ lạ. Nhưng thật ra quyển sách này, Hạng Khả đã xem qua không biết bao nhiêu lần.

Rốt cuộc là đã xóa đi nội dung gì vậy? Cậu có hơi nghi hoặc, đưa một ngón tay ra lật sách ra chậm rãi, sau đó lấy ngón trỏ chọc vào từng dòng từng dòng mà đọc.

Vài phút sau ——

“A a a a a a a a a a?!?!?!?!?!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play