Qua năm mới, thời gian tràn ngập trên Weibo với hàng loạt nghệ sĩ thi nhau khoe ảnh con cái, lại lớn thêm một tuổi, Hạng Khả cảm thấy bản thân cũng không khác biệt lắm, chắc cũng nên lập gia đình rồi.
Cậu debut nhiều năm, từ sao nhí đến thần tượng, độ hot chưa từng giảm sút, hiện tại fan lên đến hàng triệu, nổi tiếng đến mức rối cả lên. Không ngại nói thẳng, đứng giữa phố giơ tay hô một tiếng, những cô gái muốn làm bạn gái cậu e là xếp hàng dài. Đáng tiếc, mấy cuộc tình lén lút từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ cảm nhận được thứ tình yêu mãnh liệt như lửa thiêu, những cô bạn gái từng theo đuổi cậu, cuối cùng lại đều là người chủ động rời đi.
Hạng Khả lên WeChat hỏi Quách Giai Kỳ – bạn gái cũ hiện đang chìm đắm trong tình yêu mới: “Cậu nói tôi nên tìm kiểu người như thế nào mới hợp đây?”
Quách Giai Kỳ sau khi đăng ảnh ngọt ngào hẹn hò với bạn trai mới lên vòng bạn bè, liền dịu dàng trả lời: “Bảo bối thấy chán phải không? Tôi dẫn Lão Lưu và Lâm Mễ đến chơi với cậu nhé?”
Lão Lưu là bạn trai hiện tại của Quách Giai Kỳ, đối xử với Hạng Khả như cha thương con, còn Lâm Mễ là bạn gái cũ của Hạng Khả, nói chung cũng là một cô gái rất có mẫu tính*.
(*) Mẫu tính chỉ những cô gái có đặc điểm tính cách, hành vi giống như một người mẹ, thường sẽ dịu dàng, bao dung và có bản năng chăm sóc người khác.
“Không phải nha!” Hạng Khả like vòng bạn bè ngọt ngào của Quách Giai Kỳ, vô cùng sốt ruột, “Tôi đã 25 tuổi, nên kết hôn rồi!”
Quách Giai Kỳ: “…… Ngoan nào, cậu vẫn còn nhỏ, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa.”
Hạng Khả tức đến mức gửi cho cô một đống dấu chấm than, ném điện thoại qua một bên rồi nằm dài trên ghế sô pha. Không bao lâu sau chuông điện thoại vang lên, Hạng Khả nhìn chằm chằm một lúc mới bắt máy, kết quả không phải Quách Giai Kỳ, mà là giọng nói trầm ấm của Lão Lưu truyền đến từ đầu bên kia: “Đang giận à?”
Hạng Khả không vui đáp: “Không có.”
“Đừng giận, anh sẽ mắng cô ấy.” Lão Lưu cười dỗ dành cậu, “Giai Kỳ kể với anh rồi, vậy em muốn tìm kiểu bạn gái thế nào?”
Hạng Khả đần ra: “Em không biết nữa.”
“Em hợp với người lớn tuổi một chút.” Lão Lưu cho cậu một gợi ý, “Anh nhớ em từng nói nữ thần của em là Cao Đường? Anh có từng hợp tác với cô ấy trong một phim với tư cách giám chế, có cần anh giới thiệu hai người quen nhau không?”
Hạng Khả ngẩn ra hai giây, bật dậy khỏi giường như cá chép nhảy lên: “Thật á?!”
_____
Hạng Khả từ nhỏ đã xem phim của Cao Đường, luôn đặc biệt mong muốn được hợp tác với nữ thần một lần, chỉ tiếc cậu mãi hoạt động trong giới nghệ sĩ trẻ, dù có nổi đến đâu thì hai bên vẫn không có giao điểm. Người đại diện Vương Béo không hiểu được tâm sự thiếu niên của cậu, còn đang phiền não chuyện công việc, kết quả là Hạng Khả như thường lệ không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn soi gương, sốt ruột gọi: “Mập mạp, cái cà vạt của tôi thắt không được!”
Vương Béo mặt đen thui đến giúp cậu thắt cà vạt, tiện thể vuốt phẳng cổ áo bị cậu làm rối loạn: “Vui lên đi, trên Weibo fan của cậu và Trình Chinh Yến suýt nữa choảng nhau rồi đấy.”
Tối qua là lễ bế mạc liên hoan phim, Trình Chinh Yến giành vòng nguyệt quế danh giá nhất đêm đó, còn Hạng Khả tuy được đề cử nhưng chẳng có giải nào, lập tức trở thành đối tượng để người ta châm chọc. Một bên là sao nhí nổi đình nổi đám, một bên là kẻ vượt lên từ phía sau, càn quét giải thưởng, cả hai từ việc tranh hợp đồng quảng cáo đến vị trí center trong các tuần lễ thời trang đã cạnh tranh từ lâu. Fan của Hạng Khả nổi tiếng là chiến thần, thấy ai cũng cắn, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, tuy gần đây chênh lệch giữa hai người đã dần lộ rõ, nhưng fan của hai bên vẫn không phân thắng bại. Chỉ là trước kia mâu thuẫn thường ở mức cãi vã bình thường, vài ngày là lắng, còn lần này chẳng hiểu có ai cố tình gây chuyện, từ lúc công bố đề cử đến giờ, tranh chấp ngày càng lan rộng ra cả ngoài giới.
Hiện tại Trình Chinh Yến đang nổi bật, việc này chẳng có lợi gì cho Hạng Khả, ban đầu còn định mặc kệ, nhưng công ty cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, Vương Béo nói: “Chút nữa nhớ đăng lại bài thanh minh mà anh gửi qua WeChat nhé.”
Hạng Khả mở điện thoại ra, xem đi xem lại đoạn văn kia, nhìn một lúc rồi không tình nguyện nói: “Ai viết đấy?”
“Đừng có giở chứng……”
“Em không đăng!”
Hạng Khả giận dữ, mẹ nó chứ, ai suốt ngày lôi phim của Trình Chinh Yến ra, hơn nữa còn lấy anh ta làm hình mẫu để học tập? Trên này toàn viết mấy lời linh tinh vớ vẩn gì vậy!
_____
Quách Giai Kỳ và Lão Lưu đã đợi ở nhà hàng, bạn gái cũ dù tăng cân vẫn xinh đẹp như xưa, Hạng Khả đang giận dỗi cũng không kìm được nhìn cô vài lần, thấy Lão Lưu chẳng có phản ứng gì, lập tức tìm cách châm chọc: “Anh căn bản chả để tâm đến em!”*
(*) Câu này ý chỉ rằng Lão Lưu biết Hạng Khả và Quách Giai Kỳ là người yêu cũ mà vẫn chẳng để bụng.
Lão Lưu cười tủm tỉm gọi giúp cậu một ly sữa bò nóng, Quách Giai Kỳ trợn trắng mắt nói: “Là vì cậu vốn dĩ chẳng có tí uy hiếp nào ấy chứ.”
Hạng Khả nghe vậy thì sửng sốt, còn chưa kịp suy nghĩ ra ý vị nhục nhã bên trong, Lão Lưu đã dịu dàng dặn dò:
“Chút nữa nhớ đừng mở miệng nói chuyện, biết chưa?”
Hạng Khả: “Vì sao?”
Lão Lưu đáp với vẻ sâu xa:
“Cao Đường hình như tương đối thích kiểu tiểu chó săn chững chạc, trầm ổn.”
Cái này thì đơn giản! Gần đây mình đang chuẩn bị chuyển sang phong cách rắn rỏi chững chạc đây mà!
Hạng Khả lạnh lùng hừ một tiếng, cầm ly sữa nóng mà phục vụ vừa bưng tới uống cạn trong một hơi, ra vẻ tiêu sái dùng ngón tay cái quệt qua môi dưới:
“Em biết rồi, hai người có thể đi được rồi.”
Quách Giai Kỳ: “……”
Lão Lưu: “……”
Vương Béo - người nãy giờ vẫn im lặng đứng dậy nói:
“Điện thoại của em hết pin rồi đúng không? Để anh cầm đi sạc cho.”
_____
Cao Đường đích thực là một thân vương mỹ lệ, khí chất yêu kiều, thẳng lưng uống cà phê cũng đủ để khiến người khác nhìn một lần là không quên nổi.
Nhiều năm qua đi, tuy Hạng Khả không còn mê mẩn cô như hồi bé, nhưng trong lòng vẫn đầy kính trọng.
Cậu nhớ kỹ lời Lão Lưu dặn: “Im lặng là vàng.”
Cũng cố gắng kiềm chế xúc động muốn lấy ảnh ra xin chữ ký, chỉ ngồi một bên đáp lời lác đác, ra sức thể hiện hình tượng mỹ thiếu niên lạnh lùng, để lại ấn tượng sâu sắc.
Chỉ là Cao Đường rõ ràng không mấy để ý đến cậu. Tuy thái độ rất dịu dàng lịch sự, nhưng chủ đề trò chuyện vẫn quanh quẩn ở vùng an toàn, không hề đột phá.
Bầu không khí trên bàn vô cùng nhàm chán, Hạng Khả lo lắng trong lòng, tranh thủ lúc Cao Đường vào phòng trang điểm, liền vội vã bóc một viên kẹo sữa bỏ vào miệng mà rên lên:
“Phải làm sao bây giờ! Cô ấy có phải không thích mình không?!”
Gặp nữ thần mặt lạnh thực sự là có áp lực tâm lý!
Lão Lưu vừa giúp cậu bóc kẹo vừa xót xa xoa đầu cậu:
“Cô ấy vốn dĩ đã rất lạnh lùng, đối với em coi như đặc biệt lắm rồi.”
“Thật vậy sao!” Mỹ thiếu niên lạnh lùng ngẩng đầu, đôi mắt to ươn ướt như sắp khóc.
Lão Lưu tay run run.
Quách Giai Kỳ ghé lại thì thầm, đầy áy náy:
“Làm sao bây giờ, chồng ơi em muốn hôn cậu ấy rồi!”
Lão Lưu: “Không được!”
Sau khi biết rằng khí chất cao lãnh là phong cách bình thường của nữ thần, Hạng Khả cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
Chờ đối phương từ phòng vệ sinh quay lại, cậu liền căng thẳng mà nhéo tai mình, chuẩn bị thừa thắng xông lên.
Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt Cao Đường đã bỗng nhiên lướt qua đỉnh đầu cậu, nhìn về phía xa.
Như thể vừa trông thấy thứ gì đó khiến người ta vui vẻ, vẻ mặt bình tĩnh thoắt cái trở nên phấn chấn, hai má cũng hơi ửng hồng.
Hạng Khả trong lòng thầm kêu không ổn, lập tức quay đầu nhìn lại.
“Trùng hợp quá!” Cao Đường đã đứng dậy, hướng về phía một thanh niên cao lớn, tuấn tú đang tiến lại gần mà ôn hòa chào hỏi.
“Chinh Yến, cậu cũng tới uống cà phê sao?”
_____
Đã gặp rồi thì không thể không tiến lại chào hỏi, Trình Chinh Yến dặn dò vài câu với trợ lý rồi bước đến.
Miệng thì hỏi han Cao Đường, nhưng ánh mắt lại không kìm được rơi trên mặt cậu thiếu niên đang đứng đối diện cô và nhìn chằm chằm mình.
Hả? Mình nhìn nhầm à?
Tuy vẻ mặt trông rất lạnh lùng nhưng sao lại cảm giác như sắp khóc vậy……?
Cao Đường chăm chú nhìn gương mặt Trình Chinh Yến, không hiểu sao nụ cười trở nên gượng gạo, cả người như bị khí chất đầy hormone của đối phương đập thẳng vào mặt mà ngẩn ngơ.
Hoàn hồn xong, cô lúng túng ho khan hai tiếng, bỗng nhớ ra gì đó, liền định lấy khăn giấy từ túi ra lau khóe miệng.
Kết quả mu bàn tay lại vô tình làm rơi mấy viên kẹo màu vàng kim lên mặt bàn, phát ra tiếng kêu giòn giã.
Cô ngượng ngùng nhặt lên, cũng ngại nhét ngược lại túi, đành hào phóng đưa cho mọi người:
“Đây là kẹo sữa tôi mang về từ Nga tháng trước khi đi quay phim, có muốn nếm thử không?”
“……?” Trình Chinh Yến không hiểu lắm nhưng vẫn lịch sự nhận lấy.
Chỉ là anh không thích đồ ngọt, nhìn một chút rồi tiện tay nhét vào túi.
Hạng Khả ngẩng đầu, trên mặt vẫn giữ vẻ cứng đờ, mãnh liệt cảm thấy từ lúc người này xuất hiện, áp lực như bóng với hình ngay lần đầu chạm mặt gần gũi, đường nét rõ ràng tuấn tú của Trình Chinh Yến thậm chí còn nổi bật hơn cả khi lên màn ảnh hay sân khấu. Quan trọng hơn nữa là đối phương cao hơn cậu ít nhất nửa cái đầu!
Bách khoa Baidu ghi anh ta cao 1m89 cư nhiên là thật sao?! Thời đại này mà Baidu còn không thèm nói dối chiều cao, vậy còn lương tâm nghề nghiệp nữa không?!
Lúc ra cửa vừa nãy còn dẫn theo đoàn fan chửi Trình Chinh Yến tơi bời, giờ phút này đối phương sống sờ sờ đứng trước mặt, khí thế thậm chí còn mạnh hơn mình một chút.
Nhìn thấy Cao Đường khi nói chuyện với anh ta mà ánh mắt tràn đầy nhiệt tình khó giấu, Hạng Khả - người vốn luôn là trung tâm của mọi sự chú ý giờ đây nghẹn khuất đến cực điểm.
Lúc bắt tay với Trình Chinh Yến, cậu cố tình siết thật mạnh, tràn đầy địch ý.
Kết quả đối phương chỉ gật đầu với mình một cái, rồi thản nhiên thu tay lại, chẳng hề bận tâm.
Cảm giác tức giận dâng trào khiến vành mắt nóng lên, Hạng Khả cúi đầu nhìn viên kẹo vàng trong tay, theo bản năng bóc vỏ nhét vào miệng.
Giữa nơi công cộng, khắp nơi đều là phóng viên, phải giữ bình tĩnh.
…Hả? Ngon ghê á!
Hạng Khả tò mò mở giấy gói kẹo ra, muốn xem thử đây là hãng gì, lát nữa còn có thể tra xem có mua được không. Nhưng ngay sau đó lập tức nhớ ra bản thân hiện tại vẫn còn đang tức giận, liền lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.
“Em có việc, xin lỗi, phải đi trước một bước.” Nói xong liền nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Cao Đường cảm thấy hết sức khó hiểu, còn Trình Chinh Yến thì lại mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt dõi theo bóng dáng mảnh khảnh phong lưu kia rời đi, chần chừ quay sang hỏi Quách Giai Kỳ và Lão Lưu: “Là tôi có chỗ nào thất lễ sao?”
Quách Giai Kỳ rất đau lòng vì Hạng Khả vừa bị đả kích, nhưng xét thấy ảnh hưởng hiện tại của Trình Chinh Yến đã vượt xa Hạng Khả, để tránh khiến Trình Chinh Yến hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Không, không, cậu ấy chỉ là hơi ngại thôi.”
“…Ngại?” Trình Chinh Yến có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Quách Giai Kỳ khẳng định chắc nịch, “Cậu ấy đặc biệt thích anh, lại là người hướng nội, chắc chắn là đang ngượng ngùng.”
Lão Lưu: “………………”
Quách Giai Kỳ nhìn bạn trai chằm chằm: “Phải không?”
Lão Lưu gật đầu: “…Ừm.”
Trình Chinh Yến hồi tưởng lại thiếu niên xinh đẹp khi nãy cắn môi dưới và ánh mắt sắc lạnh, bất giác cúi đầu nhìn tay phải mà vừa rồi đối phương nắm mãi không buông.
Điện thoại đột nhiên hiển thị một tin nhắn quan trọng, Trình Chinh Yến vừa mở ra đã thấy một thông báo được tag vô số lần trên Weibo.
Hạng Khả: Chúc mừng Trình ca đoạt giải [yêu thương],《XX》cùng《xxx》điện ảnh đều càn quét được vô số giải, kỹ năng diễn xuất của Trình lão sư vẫn luôn là mục tiêu học tập của em BALABALABALA……@Trình Chinh Yến
Cái tên Hạng Khả này, anh có ấn tượng rất rõ, chủ yếu là bởi vì fans của đối phương quá nhiệt tình, gần đây còn làm loạn một trận, ngay cả trợ lý cũng đã oán giận mấy lần bên tai.
Kết quả thật sự là thích mình sao?
Chân tướng thật bất ngờ.
Trình Chinh Yến híp mắt, hứng thú nghiền ngẫm một hồi, theo bản năng gõ nhẹ ngón tay.
Trình Chinh Yến: Đã nhận được lời thổ lộ [tình yêu][gương mặt tươi cười]
_____
Hạng Khả giật lại điện thoại từ tay Vương Béo, nhanh chóng tra nhãn hiệu kẹo, liền lập tức mua cả một thùng lớn, sau đó ôm gối co ro giận dỗi ở ghế sau xe bảo mẫu. Vương Béo mở cho cậu một lon “Sướng Lên Mây”*, cắm sẵn ống hút rồi đưa qua.
(*) Đây là một cách gọi vui nhộn và cường điệu, mang tính hài hước, để nói về một chai sữa thơm ngon đến mức uống vào là thấy"bay lên mây" vì sung sướng.
Hạng Khả chu môi uống một ngụm, Vương Béo nhìn cặp mắt long lanh đỏ hoe của cậu, xót xa xoa nhẹ gò má rồi lặng lẽ chuyển chủ đề: “À đúng rồi, bộ phim công ty nhận cho em vào tháng 7, diễn viên chính còn lại đã xác định.”
Hạng Khả ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra đó là bộ điện ảnh mà công ty tốn không ít chi phí để giành được cho cậu, đề tài đồng tính, đạo diễn danh tiếng, nguyên tác cũng rất có sức hút, chưa khởi quay đã được kỳ vọng là ứng cử viên nặng ký cho giải thưởng.
Tuy Hạng Khả chưa bao giờ thiếu chủ đề bàn tán, nhưng riêng mặt giải thưởng thì luôn thất bại liên tục.
Tinh thần Hạng Khả tỉnh táo hẳn, ôm chai sữa ngồi thẳng lên: “Là ai vậy? Rất nổi sao? Diễn xuất thế nào? Có áp đảo em không?”
Rất nổi. Diễn xuất thì chắc chắn không thể tệ hơn em, còn áp đảo hay không…
Vương Béo đối diện với đôi mắt trong trẻo của mỹ thiếu niên, đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình nên quỳ xuống mà nói chuyện thì hơn.