Hạng Khả sợ tới mức suýt chút nữa són nước tiểu.

Thực ra khi nhận vai diễn này, cậu đã chuẩn bị tinh thần “vì nghệ thuật hy sinh”, nhưng nói cho cùng, ngay từ đầu cậu thật sự không nghĩ tới bạn diễn lại là Trình Chinh Yến, mà cảnh quay này lại là ngày đầu tiên chính thức khởi quay!

Cậu thậm chí còn không biết Trình Chinh Yến có phải là người hôi miệng hay không!

Ăn xong bánh mì một cách nhai kỹ nuốt chậm, cậu lập tức đi tìm cố vấn sau hậu trường Quách Giai Kỳ. Quách Giai Kỳ đang ăn tối, nghe xong nỗi lo lắng sâu sắc nhất trong lòng cậu thì sững cả người, quên luôn cả cách nói chuyện, phải mất mấy phút mới tìm lại được IQ: “Làm gì có chuyện đó.”

Hạng Khả quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trình Chinh Yến đang cầm một ly giấy, dựa vào lối vào phim trường ngắm tuyết. Anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen kiểu dáng vô cùng bình thường, bóng dáng vậy mà lại như phát sáng, khiến người ta không thể rời mắt. Hạng Khả nhét một viên đường vào miệng, không nhịn được nói thêm: “Lỡ đâu thật vậy thì sao!”

Quách Giai Kỳ hoàn toàn bất lực, chỉ còn cách đi tìm viện trợ bên ngoài - Lão Lưu. Lão Lưu rất đáng tin cậy, lập tức cung cấp tin tức mình biết: “Trước đây anh từng hợp tác đoàn phim khác với anh ta, Trình Chinh Yến là người mắc chứng sạch sẽ. Trước khi diễn sẽ súc miệng, ngay cả áo lông vũ cũng không mặc liên tục hai ngày. Vấn đề vệ sinh thì cứ yên tâm. Có điều, cảnh tiếp theo các em quay là gì? Anh nhớ nguyên tác《Thanh Thủy Hồ》còn khá táo bạo đấy.”

Hạng Khả lập tức đỏ mặt: “Là cảnh hôn.”

Lão Lưu im lặng một lúc rồi tức giận mắng: “Đoàn phim các em đang làm cái quái gì vậy!”

Quách Giai Kỳ cũng tỏ ra bất mãn: “Ai lại quay cảnh thân mật ngay ngày đầu tiên chứ!”

Hội bạn gái cũ cũng biết chuyện và đồng loạt lên án công khai. May là sau khi dò hỏi khắp nơi thì cuối cùng cũng có được một tin tức có thể coi là an ủi: Tổng hợp đánh giá của các đoàn phim từng hợp tác trước đây với Trình Chinh Yến cho thấy vị nam minh tinh nổi tiếng này khi quay cảnh thân mật với bạn diễn, vẫn luôn rất đúng mực và lịch sự.

Nữ hoàng buôn chuyện Lâm Mễ - bạn gái cũ trước kia, trong một đoạn video cười ha hả, hoàn toàn không giữ hình tượng, hai tay nâng mặt ép xuống thành hai cằm: “Ha ha các cậu tin được không? Thợ ánh sáng XX kể, năm ngoái khi quay bộ《XXX》, Rowling cố tình mặc bikini siêu gợi cảm, còn đẩy ngực lên tận trời, kết quả là Trình Chinh Yến đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Suốt cảnh bơi anh ta không chạm một ngón tay nào vào lưng cô ấy. Rowling tức đến xanh cả mặt, từ sau khi đóng máy đến giờ vẫn còn càm ràm. Trình Chinh Yến này chắc là kiểu người lãnh đạm rồi?”

“Chưa chắc.” Một bạn gái cũ từ rất rất trước kia nghiêm túc nói, “Biết đâu là gay thì sao.”

Cả nhóm lập tức im bặt, ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng.

“Trước đây tôi cũng lo nhất là chuyện đó, nhưng chắc là không đâu.” Lão Lưu vừa gọi điện xong, giọng điệu thoải mái hơn hẳn, “Bạn tôi kể lại, lần trước ở tuần lễ thời trang có một party hóa trang dành cho nam giới, có người say đến bám lấy Trình Chinh Yến, kết quả là Trình Chinh Yến lập tức kêu trợ lý đưa người đó về khách sạn. Có lẽ anh ta chỉ là kiểu người lạnh nhạt thôi.”

“Úi úi úi úi!” Các bạn gái cũ nghe vậy liền reo lên vui mừng, “Vậy thì tốt quá rồi!”

______

Trình Chinh Yến bỗng nhiên hắt xì một cái.

Không rõ lý do, anh quấn chặt khăn quàng cổ, đồng thời nhận lấy nước súc miệng từ trợ lý. Hương bạc hà lan tỏa trong màn đêm, mùi hương quen thuộc nhắc nhở anh về việc mâu thuẫn nhất sắp phải đối mặt.

Nhưng là một diễn viên chuyên nghiệp, thu liễm cảm xúc là hành vi cơ bản nhất trong thường ngày. Chỉ những người hiểu rõ tính cách của anh như trợ lý mới có thể nhìn ra chút gợn sóng ẩn sau vẻ mặt bình thản đẹp trai kia.

Trợ lý an ủi: “Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải làm, quay xong sớm một chút cũng tốt.”

Trình Chinh Yến không đáp, chỉ dựa người vào trụ lều, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài. Từ góc độ này nhìn qua, lều quay sáng trưng đèn, trong đám nhân viên tất bật qua lại, Hạng Khả mặc áo khoác lính, quấn một chiếc chăn Chuột Mickey buồn cười, đang đứng bên cạnh đạo diễn Từ Lượng đọc lời thoại. Má cậu bị hơi nóng sưởi cho ửng hồng, nhưng vẫn rụt người lại vì lạnh, trông vô cùng đáng thương. Từ Lượng đang điều chỉnh thiết bị, tuy mặt vẫn như “người sống chớ lại gần”, nhưng vẫn thỉnh thoảng chỉ dạy vài câu cho cậu diễn viên nhỏ bên cạnh.

Hai người họ trước đây đâu có quen biết?

Với Trình Chinh Yến - người từng hợp tác vài lần và hiểu rõ tính cách nghiêm túc của Từ Lượng, cảnh tượng này quả thực có chút kỳ diệu.

Có lẽ vì ánh mắt anh dừng lại quá lâu, trợ lý cũng nhìn theo, sau đó lập tức lộ vẻ lo lắng.

Nguồn cơn mâu thuẫn giữa Hạng Khả và Trình Chinh Yến đã có từ lâu, hai bên công ty và đoàn đội từng nhiều lần va chạm, với tư cách là trợ lý, hắn ta đương nhiên biết rõ. Trong giới giải trí nơi cạnh tranh vừa gay gắt vừa mờ ám, việc các nghệ sĩ hòa bình ở chung vốn là điều khó xảy ra. Mà hiện tại, tình hình lại đang phát triển theo hướng mà hắn không muốn thấy, từ lúc vào tổ đến nay, hai nam chính hầu như không trao đổi gì, Hạng Khả thì lặng lẽ chịu đựng, Trình Chinh Yến lại thường xuyên dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn đối phương chăm chú.

Thật sự khiến người ta lo lắng.

Trình Chinh Yến nhìn một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt. Anh đậy nắp chai nước súc miệng lại, liếc nhìn đồng hồ, ngoài kia gió tuyết dần lớn hơn, nhiệt độ lạnh giá khiến đầu óc anh trở nên vô cùng tỉnh táo.

Dù thế nào đi nữa, tin tốt là anh phát hiện ra mình, đối với việc sắp quay cảnh hôn đầu tiên với một nam nghệ sĩ cũng không cảm thấy mâu thuẫn như tưởng tượng trước đó.

_____

Trận quay này nằm ở khoảng nửa sau nội dung, xen kẽ vào các tác phẩm trước đây của Hạng Khả. Từ Lượng đánh giá năng lực của người trẻ tuổi này rất cẩn trọng. Nhưng hắn vẫn hiếm khi ôn hòa mà không ngừng nhấn mạnh: “Nhớ kỹ, bây giờ cậu đối với Hoắc Hứa có tình cảm cực kỳ sâu đậm, cho nên lúc chủ động tiếp cận phải dịu dàng một chút, lúc chia xa phải thể hiện lưu luyến không nỡ rời xa, biết không!”

Hoắc Hứa là nhân vật Trình Chinh Yến đảm nhiệm trong 《Thanh Thủy Hồ》, còn Hạng Khả vào vai La Văn Tư. Hai người này yêu hận đan xen, tóm lại là đủ loại dây dưa.

Hạng Khả gật đầu: “Đã biết!”

Từ Lượng thì rất yên tâm với Trình Chinh Yến, nhưng đối với Hạng Khả, hắn vẫn không khỏi lo lắng, nhịn không được truy hỏi: “Cậu có kinh nghiệm diễn cảnh hôn không?”

Oa, câu hỏi này đúng là quá coi thường người khác! Cho dù là nam chính phim truyền hình ngốc nghếch cũng phải từng hôn bạn gái vài lần chứ! Fans thậm chí còn từng tổng hợp cả tuyển tập cảnh hôn của cậu cơ mà! Hạng Khả tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Đương nhiên là có!”

So với cậu, Từ Lượng chỉ đơn giản trao đổi vài câu về vấn đề quay với Trình Chinh Yến. Cảm giác bị xem nhẹ lại càng thêm mãnh liệt, Hạng Khả bực bội trong lòng, cắn viên kẹo sữa đến mức phát ra tiếng “cạch cạch” giòn tan.

Cơn giận cứ kéo dài cho đến khi phải cởi áo khoác, vì yêu cầu hình ảnh đẹp trên màn ảnh, đạo cụ chỉ cung cấp áo lông vũ nhìn được chứ không thực sự giữ ấm, dưới cái gió lạnh gần âm hai mươi độ, Hạng Khả lạnh đến mức cả người bắt đầu đơ cứng.

Trình Chinh Yến thay một chiếc áo lông vũ đen ngắn, từ phía sau tấm ván chưa sơn chậm rãi đi tới, khí chất có thể gọi là quyến rũ từ thân hình cao lớn  tỏa ra tứ phía. Trong làn gió lạnh, Hạng Khả đang đơ người theo bản năng nhìn chằm chằm, cho đến khi Trình Chinh Yến đi đến trước mặt mình.

Kỳ thực từ lúc buổi tập đến giờ, hai người tổng cộng chưa nói quá năm câu, nhưng không hiểu vì sao khoảnh khắc này lại không hề có cảm giác xa lạ. Trình Chinh Yến hơi cúi đầu, phát hiện trong đôi mắt mở to kia hoàn toàn chỉ có hình bóng mình.

Anh rút tay ra khỏi túi áo lông vũ, nhẹ nhàng áp lên mặt Hạng Khả: “Lạnh à?”

Hạng Khả bị lạnh đến mức mặt không còn biểu cảm, đáng thương rụt cổ: “Ừm.”

A... da mặt mềm thật, Trình Chinh Yến trong lòng lặng lẽ ghi chú một dòng cảm nhận.

Miệng thì nói: “Vậy chúng ta quay nhanh một chút cho xong.”

Kỳ thực anh không thích diễn cảnh thân mật, làm diễn viên nhiều năm như vậy, bất kể đối tác diễn có quyến rũ đến đâu, tiếp xúc quá gần vẫn khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh còn nhớ có lần có một fan bình luận hỏi một nữ diễn viên trên Weibo rằng môi của bạn diễn là mùi gì, ừm... nếu thực sự phải tổng kết, đại khái là mùi son môi xa xỉ, trộn lẫn với mỹ phẩm và nước hoa.

Tóm lại, nghe thôi cũng chẳng vui vẻ gì.

Trình Chinh Yến bình tĩnh nhớ lại, ánh mắt vô thức dừng lại trên bông tuyết đọng trên đỉnh đầu Hạng Khả. Mũi Hạng Khả đã đỏ lên vì lạnh, đứng đó co ro lắc qua lắc lại. Sau một đoạn chuẩn bị ngắn ngủi, tiếng chỉ huy khàn khàn nhưng vang dội của Từ Lượng vang lên.

Gần như cùng lúc với tiếng “bộp” của bảng đánh cảnh, Trình Chinh Yến lập tức đứng thẳng người điều chỉnh trạng thái, lời thoại sắp thốt ra, thì một làn hương ngọt ngào đột ngột ập tới.

“Chụt ~”

Cái lạnh ướt át chạm nhẹ lên môi, một đôi tay mảnh khảnh mang theo chút lạnh chui vào áo khoác còn đang mở khóa kéo, Trình Chinh Yến lập tức phát hiện eo mình bị vòng tay ôm chặt, đôi bàn tay lành lạnh còn đang len lén xoa xoa vào bên trong lớp áo ấm áp của anh.

Hiện trường lặng đi trong giây lát, ngay sau đó Từ Lượng hét lớn: “Hạng Khả!!!”

Phải vài giây sau Trình Chinh Yến mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn gương mặt ngơ ngác đang dán sát trong lòng mình của Hạng Khả. Anh có thể cảm nhận được tay đối phương vẫn đang âm thầm cọ cọ vào lưng mình để sưởi ấm, không hiểu sao lại có thể chơi xấu một cách đường hoàng đến thế. Hơn nữa cái mùi kia là...

Kẹo sữa?

Trình Chinh Yến mím môi, nhìn chằm chằm Hạng Khả một lúc lâu mới chậm rãi giang tay ôm lại: “Cậu đang làm gì vậy?”

Hạng Khả hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, nhưng cánh tay sau lưng bị Trình Chinh Yến ôm càng lúc càng chặt, giữa trời tuyết rét lạnh, hơi ấm từ thân thể đối phương như lan tỏa khắp không gian. Dưới ánh đèn yếu ớt chưa được lắp chính thức, Hạng Khả ngẩng đầu, trong ánh mắt sâu thẳm của đối phương cảm nhận được một bầu không khí khác thường. Nhưng lúc này đầu óc cậu đã đông lạnh đến trống rỗng, chỉ có thể mơ màng đáp: “Không phải bảo tôi chủ động sao?”

Trình Chinh Yến: “………………”

Từ Lượng: “………………”

Cái kinh nghiệm diễn cảnh hôn này đúng là chẳng ra gì, Từ Lượng thậm chí tức cũng không nổi, chỉ phất tay bảo người khoác áo lại cho Hạng Khả.

Trình Chinh Yến gom lại áo khoác trống trơn sau khi Hạng Khả buông tay.

Từ Lượng: “Tạm chưa nói đến mấy lần quay trước. Cậu đã từng yêu đương chưa?”

Câu này không thể trả lời với phóng viên, nhưng nếu là đạo diễn hỏi, Hạng Khả vẫn thành thật gật đầu.

Từ Lượng: “Cậu với bạn gái từng thân mật tới mức nào?”

Hạng Khả: “???”

Cậu đỏ mặt, sau đó nghiêm túc trả lời: “Thì thân như vậy á.”

Từ Lượng: “…………”

Từ Lượng che miệng, lần đầu tiên rơi vào hoài nghi bản thân. Chờ đã... Nói dối sao? Không, không thấy dấu hiệu nói dối, hơn nữa nói dối kiểu này cũng chẳng có lợi gì cho cậu ấy. Vậy tức là nghiêm túc? Chẳng lẽ... chẳng lẽ mình phải đích thân dạy hả... Không không không...

Đang khi trong đầu hắn nổi lên cơn bão nghi vấn, hiện trường yên tĩnh vang lên một giọng nam trầm thấp.

“Đạo diễn Từ.”

Từ Lượng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Trình Chinh Yến, tay đối phương đút trong túi đứng sau lưng Hạng Khả, mặt mày lười biếng mà mở miệng: “Thử lại một lần đi.”

Hạng Khả đang ngơ ngác lại bị cởi áo khoác lần nữa, may mắn là lần này không quá lạnh, trong lúc chuẩn bị, bàn tay ấm áp của Trình Chinh Yến nắm lấy tay cậu, tìm đúng vị trí.

Hạng Khả không hiểu sao có chút thấp thỏm, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Trình Chinh Yến giống như mặt biển đêm sâu thẳm: “Không sao, lát nữa cứ làm giống như vừa nãy là được.”

Hở? Hạng Khả lộ vẻ mặt đáng thương, cậu cũng không biết mình sai chỗ nào, nhưng vừa nãy đạo diễn Từ tức giận đến vậy.

Tay bỗng bị Trình Chinh Yến siết chặt, cậu giật mình rụt lại, đối phương lập tức nới lỏng lực, Hạng Khả rút tay về, lại bắt đầu cảm thấy lạnh.

Trình Chinh Yến thì như không hề cảm thấy gió lạnh, ngược lại còn kéo khóa áo khoác ra hoàn toàn, để lộ lớp áo lông bên trong có họa tiết màu trầm.

Hạng Khả cúi đầu, có một loại không khí kỳ dị mơ hồ bao trùm lấy không gian giữa hai người. Từ Lượng từ xa hét lớn, sau tiếng bảng đánh cảnh, cậu theo bản năng làm theo lời Trình Chinh Yến vừa dặn, ôm lấy như trước.

Tay rất dễ dàng chui vào áo khoác, vòng qua eo ấm áp của đối phương, sau đó ngẩng đầu chu môi.

Bíp ——

Hở?

Phía sau đột nhiên có một lực mạnh mẽ siết lại, ngay lúc môi cậu sắp rời ra, một luồng khí ấm áp lập tức phủ xuống.

Một chiếc đầu lưỡi ướt át, cực kỳ mạnh mẽ mà xâm nhập vào.

Quả nhiên là vị kẹo sữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play