Những ngày kế tiếp trôi qua trong sự tĩnh lặng. Hi Bảo dần quen với nhịp sống mới, dù trong lòng cậu vẫn còn vô số câu hỏi không lời đáp lại. Cơn đau từ vết thương đã dịu đi nhưng nỗi bất an trong lòng cậu thì vẫn còn đó.
Mỗi buổi sáng, Tiểu Hoa vẫn luôn đều đặn mang bữa ăn đến cho cậu và đôi khi kèm theo một vài lời hỏi thăm nhẹ nhàng. Nhưng Tiểu Hoa không bao giờ ở lại quá lâu, cô chỉ đến hoàn thành đúng nhiệm vụ của mình rồi rời đi, không nhanh hơn hay chậm hơn một phút nào.
Tiểu Hoa vẫn là một điểm nhấn duy nhất trong chuỗi ngày đều đặn ấy nhưng sự xuất hiện của cô dường như chỉ càng làm tăng cảm giác cô đơn trong cậu.
Cậu bắt đầu tập để ý đến những chi tiết nhỏ trong căn phòng. Từ chiếc đồng hồ cổ treo trên tường đến những hoa văn tinh xảo trên tấm thảm trải sàn. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê phía trên hắt xuống, tạo nên những bóng hình kỳ lạ như đang nhảy múa trên tường. Dường như chúng đang kể lại một câu chuyện nào đó mà cậu chưa từng biết đến.
Nhưng tất cả điều không làm cậu thấy hứng thú ngoài chủ nhân của căn dinh thự này. Người đàn ông luôn bí ẩn ấy, vẫn là một dấu hỏi lớn trong đầu Hi Bảo. Anh không xuất hiện thường xuyên nhưng mỗi lần người này trở về thì sự hiện diện của anh luôn khiến không gian trở nên nặng nề một cách khó tả.
Lâu dần Hi Bảo cũng không còn hỏi thêm về ý định của anh. Một phần vì mệt mỏi, một phần cậu nhận ra rằng dù cho có cố chấp hỏi anh thì cũng chẳng nhận được kết quả gì. Nhưng dù cậu vẫn giữ thái độ cảnh giác với anh thì sự tử tế âm thầm của anh lại dần làm cậu dao động.
Vào một buổi chiều, Lâm Hi Bảo ngồi bên cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra khoảng sân rộng đầy suy tư. Những hàng cây xanh mướt khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ và từ phía xa cậu thoáng thấy bóng dáng Cố Minh Hiên đang đứng nói chuyện với một người đàn ông khác. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu be, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
Cậu vô thức nhìn anh một cách chăm chú. Hi Bảo cố gắng quan sát kỹ hơn nhưng khoảng cách quá xa làm cậu không thể nghe được gì từ cuộc trao đổi của hai người.
"Chú ấy rốt cuộc là ai?" Hi Bảo khẽ lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy. Cảm giác quen thuộc mơ hồ ấy vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu cậu mãi như một mảnh ký ức bị chôn vùi mà cậu không thể nào tùm được.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play