Thu hoạch vụ mùa đã kết thúc, điền trang cũng chẳng còn việc gì cấp bách. Sở Khâm không chút do dự bước lên đường, dẫn Khúc Tiểu Khê men theo con lối nhỏ hướng về dãy núi phía xa.
Rất nhiều cảnh vật nhìn từ xa thì khác, tới gần lại là một dáng hình khác nữa. Lúc còn đứng bên ruộng, Khúc Tiểu Khê ngỡ rằng muốn vào núi nhất định phải đi ngang thôn, nào ngờ khi tới gần mới hay, con đường nơi này phân ra mấy nhánh một nhánh dẫn về thôn, còn lại đều rợp bóng cây, dường như trực tiếp thông lên núi.
Trên đường đi, cả hai đều không nói nhiều lời. Khúc Tiểu Khê thấy hắn không chút do dự chọn một lối mòn dẫn lên núi, cũng không hỏi gì thêm, lẳng lặng theo sau. Khi đến chân núi, Sở Khâm bỗng dừng bước, ngoái đầu nhìn về phía xa.
Xa xa, A Đãng lập tức bước tới. Sở Khâm môi mỏng khẽ mở, chỉ nhàn nhạt nói một chữ: “Cung.”
“Nặc.” A Đãng vội vàng tháo cung tên đeo sau lưng đưa tới. Lúc này Khúc Tiểu Khê mới phát hiện hắn mang theo trang bị săn bắn. Hắn xoay người bước đi, nàng cuối cùng không nén nổi tò mò:
“Điện hạ muốn… đi săn?”
Hắn cười khẽ, đáp bằng một câu mang màu sắc rất “vương giả tùy hứng”:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play