Có lẽ vì suốt cả tiết tôi cứ đỏ mặt mãi, giáo sư tưởng là lỗi của thầy, nên sau khi tan học đã gọi tôi và Trần Cảnh Dữ lại.
Thầy còn hào phóng nói muốn mời hai chúng tôi đi uống nước.
“Anh trai dẫn em gái đi nhé.”
Giáo sư dạy tư tưởng đạo đức vậy mà thực sự lấy tiền ra.
“Không cần đâu thầy, thật sự không cần ạ.”
Tôi theo phản xạ từ chối ngay lập tức.
Trần Cảnh Dữ chỉ đứng đó, nhìn tôi với giáo sư cứ đẩy qua đẩy lại.
Cuối cùng, vị giáo sư lớn tuổi không thắng nổi sự kiên quyết của tôi, lặng lẽ quay về bục giảng.
Anh chợt nghiêng đầu nhìn tôi, bật cười: “Nhóc con, Tết đến có nhận được tiền lì xì không đấy?”
“Hả?” Tôi ngơ ngác, phải mất mấy giây mới phản ứng lại.
Thế nhưng, ban nãy giáo sư nói là mời tôi và Trần Cảnh Dữ cùng đi uống nước, mà tôi lại chẳng hề hỏi ý anh, cứ thế từ chối luôn.
Tôi cắn cắn môi, rồi quay sang nói: “Trần Cảnh Dữ, hay là để tôi mời cậu uống nước nhé?”
“Được đấy.”
Anh cười, đôi mắt màu hổ phách như mặt hồ trên cao nguyên, phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ.
Tôi thu dọn sách vở, Trần Cảnh Dữ hỏi tôi có còn tiết nào nữa không, dù gì chúng tôi cũng không cùng lớp.
“Tôi vẫn còn một tiết, nhưng vẫn có thời gian để uống nước.”
Dưới tòa nhà giảng đường có một cửa hàng tiện lợi nhỏ, Trần Cảnh Dữ cầm lấy một hộp sữa AD canxi.
Có lẽ vì tôi nhìn anh quá lộ liễu, anh quay đầu lại hỏi: “Cậu cũng muốn uống cái này à?”
Tôi đành gật đầu.
Thế là anh lại mở tủ lạnh, lấy thêm một hộp nữa rồi nhét vào tay tôi.
Lúc thanh toán, tôi lấy tiền ra thì bị Trần Cảnh Dữ ngăn lại.
“Làm sao anh trai có thể để em gái trả tiền được chứ?”
-
Có thể vì tên hai người này đồng âm nên tác giả để cho giáo sư ghép 2 đứa thành anh em, và 2 đứa làm “anh em” thiệt luôn.
-