“Tớ nghe nói bác sĩ là một anh chàng đẹp trai lắm đó, cố ý đến đây để rửa mắt.”
“Cậu cũng tin à? Chắc chỉ là chiêu trò thu hút khách thôi…”
“Ừa….”
Lời đến bên miệng cô gái đột nhiên nghẹn lại.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới, trong mắt cô ánh lên một tia kinh diễm.
Người đến có mái tóc đen gọn gàng, môi đỏ răng trắng, lông mày rậm rạp, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo một chút hờ hững thờ ơ.
Dáng người cao ráo, chân dài, mặc chiếc áo khoác dài màu trắng càng tôn lên vẻ lạnh lùng xa cách, khó gần.
“Ai là số một?”
“Tên bệnh nhân là Đô Đô.”
Giọng nói của bác sĩ cũng giống như người cậu, trong trẻo lại mang theo một chút lười biếng, như ánh nắng ấm áp buổi sớm mùa xuân, hơi lạnh nhưng không quá buốt giá.
Khung cảnh vốn có chút ồn ào lúc này trở nên yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ nhìn về phía người vừa nói.
“Tôi, là tôi là tôi.” Một cô gái tóc đuôi ngựa cao giơ tay lên, trên tay xách một chiếc túi đựng mèo màu trắng.
Bác sĩ trẻ gật đầu, “Phiền cô đi theo tôi.”
“Các vị đã lấy số xin vui lòng chờ một lát, bên cạnh có phòng đồ chơi cho thú cưng, có thể đưa thú cưng vào đó đợi, cũng có thể nghỉ ngơi ở khu vực chờ, lát nữa sẽ có quản gia robot nhắc nhở mọi người, không cần lo lắng sẽ bỏ lỡ thời gian gọi số.”
“Vâng, vâng.”
Ngày đầu khai trương, phần lớn người dân đều đến xem náo nhiệt, hàng xóm láng giềng đều là người quen, số người thực sự mang thú cưng đến khám bệnh chỉ có số ít.
Điều họ thực sự muốn xem vẫn là bác sĩ, dù sao khu phố cổ đã lâu không có người mới chuyển đến.
Quản gia robot lúc này đã phát huy hết vai trò của mình, phép tắc đối đãi khách đã được cài đặt trong chương trình được áp dụng rất tốt, chẳng mấy chốc phòng khám hơi chật chội trở nên ngăn nắp trật tự.
Trong phòng đồ chơi có mấy chú chó mèo đang chơi đùa, trước mặt những vị khách ngồi ở sảnh tiếp tân đã được đặt sẵn một cốc nước có nhiệt độ thích hợp.
Có mấy vị khách tò mò đi tham quan khắp nơi, quản gia cũng tận tình giải đáp từng thắc mắc cho họ.
Còn có mấy vị khách thập thò giả vờ đi ngang qua mấy lần để lén nhìn Cảnh Mạc ngủ.
Lại có người định sờ mó.
Cảnh Mạc khẽ hé mắt: “…” Âm trầm giơ móng vuốt nhỏ ra.
Người kia: …
Một bóng người vội vã xông từ bên ngoài vào, phá vỡ sự yên bình của cửa hàng điều dưỡng.
Chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi hơn hai mươi đang vác một con husky xông vào, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt lo lắng tìm kiếm khắp cửa hàng.
“Bác sĩ đâu? Bác sĩ có đó không? Chó nhà tôi hình như bị trẹo chân rồi!”
Con husky đang được vác trên vai khẽ phối hợp với chủ nhân cũng kêu ư ử.
Lộc Tri Lan vừa khám xong cho một con mèo, đi ra liền thấy người đàn ông vác con husky.
Cậu lên tiếng gọi người đàn ông lại, “Bên này.”
Chủ nhân con husky vác chó chạy bộ tới, theo Lộc Tri Lan vào phòng khám, đặt chó lên bàn khám, chân trước bên phải của husky vừa chạm vào mặt bàn đã lập tức nhấc lên, ngửa mặt lên trời kêu “gâu” một tiếng dài, giọng hơi run rẩy.
Tiếng kêu này thu hút tất cả mọi người, ngoài phòng khám lập tức có rất nhiều người vây quanh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lộc Tri Lan sử dụng thuật trị liệu trước mặt đám đông, cậu có chút căng thẳng, bèn kiếm cớ mời chủ nhân con husky ra ngoài.
Chân con husky không có vết thương rõ ràng, nhưng sưng rất to, sau khi kiểm tra phát hiện có hơi nứt xương nhẹ.
Con husky ủ rũ nằm trên bàn khám, miệng phát ra tiếng r*n rỉ.
Husky: “Ư ư ư ư ư ư, đau quá, đều tại chủ nhân.”
Lộc Tri Lan xoa đầu nó, vừa thi triển thuật trị liệu vừa an ủi: “Không sao đâu, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Đám đông vây xem bên ngoài lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không khỏi cảm thán, bác sĩ tuy mặt lạnh, trông có vẻ khó gần, nhưng động tác tay lại rất dịu dàng.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo.
Họ nghe thấy…
“Ối chà, chủ nhân của con husky này đúng là kỳ quái thật, không ngờ chuyện chó bị trật chân lại là vì cậu ta tò mò với thứ trong bồn cầu, muốn nếm thử một miếng. Con chó sốt ruột lao tới muốn cản cậu ta lại, kết quả vì vội quá mà vấp ngã, chân trước vướng chân sau rồi lăn quay ra.”
Mọi người nghe xong đều sững sờ, ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm.
Ngay sau đó, ánh mắt đầy dò xét đã bắt đầu vô tình hay cố ý đổ dồn về phía chủ nhân của con husky.
Người căng thẳng nhất lúc này chính là chủ con husky kia. Trong lòng cậu ta như có sóng lớn cuộn trào, mồ hôi túa ra đầy trán.
Lẽ ra chỉ mình cậu ta nghe thấy thôi chứ?
Nhưng mà… bác sĩ làm sao biết được cậu ta từng… tò mò chuyện đó?
Bề ngoài cậu ta vẫn tỏ ra bình tĩnh như nước, nhưng trong đầu thì CPU đã gần như cháy khét.
Hơn nữa…
Sao cảm giác ánh mắt của mấy người hàng xóm nhìn cậu ta lại có chút kỳ lạ?
Giây tiếp theo, cậu ta lại nghe thấy giọng bác sĩ vang lên – như tiếng thì thầm của ác ma.
“Không biết con chó có cản được không nhỉ? Tôi hơi tò mò, nếu nó không cản được thì chẳng phải là cậu ấy đã ăn rồi à...”
Chủ nhóc husky: !!!
Điều tuyệt vọng hơn là, mọi người xung quanh đồng loạt lùi lại một bước, nhường vị trí trung tâm cho cậu ta.
Cô Vương định nói gì đó nhưng lại thôi, những người khác cũng đều muốn hỏi mà ngập ngừng.
“Tiểu Lưu, cậu thật sự... cái đó rồi sao?”
Tiểu Lưu mặt đầy hoảng loạn, giọng yếu ớt như sắp đứt hơi: “Ha… ha, mọi người đều nghe thấy à?”
Mọi người nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Lưu tuyệt vọng nhắm mắt lại – có người trông thì vẫn sống, nhưng thật ra đã chết từ lâu.
Một bà dì tốt bụng còn khuyên nhủ một câu: “Nếu cậu không có gì ăn thì cứ qua nhà dì, đừng có mà làm cái chuyện đó nữa…”
Cậu ta mở mắt ra, phát hiện vẻ mặt mọi người xung quanh như thể đã ngầm thừa nhận rằng cậu ta từng ăn… cái đó.
Tiểu Lưu gần như lắc đầu muốn rụng cổ: Không phải mà! Mọi người!! Nghe tôi giải thích đã!!!