“Chuyện vui ở ruộng dưa, cái này là cái gì vậy?” Lộc Tri Lan hỏi hệ thống trong đầu.
Hệ thống đáp: “Một món đồ nhỏ tiêu khiển đặc chế cho loài người, tương tự với loại tin tức giải trí và chuyện hậu trường trong thế giới của cậu. Khi cậu tiếp cận các loài động vật nhỏ hoặc con người, hệ thống sẽ tự động thu thập các tin đồn giải trí, chuyện riêng tư khó nói hoặc những bí mật sâu kín trong nội tâm liên quan đến họ và truyền vào não cậu.”
Lộc Tri Lan nghe xong thì tinh thần bừng sáng: Còn có chuyện tốt như vậy sao!
Vậy chẳng phải cậu có thể "ăn dưa" online rồi à?
Hệ thống cảm nhận được sóng não Lộc Tri Lan hoạt động bất thường, thầm nghĩ: Không đúng, người này tự dưng hưng phấn cái gì vậy?
Tám rưỡi sáng, cửa hàng chăm sóc thú cưng chính thức khai trương.
Lộc Tri Lan mặc vào chiếc áo blouse trắng, nằm bò trên quầy, ngóng trông mong đợi vị "bé cưng" đầu tiên trong ngày sẽ ghé thăm.
Cảnh Mạc vốn đang yên ổn nằm trong ổ, bị người kia nhấc cả ổ lên đặt lên quầy, còn lấy danh là "mèo chiêu tài".
Thực tế là muốn kiếm cớ để chơi với mèo, Lộc Tri Lan móc ra một con chuột nhựa, nhẹ nhàng ném đến trước mặt Cảnh Mạc, ánh mắt đầy mong chờ.
Cảnh Mạc bình tĩnh nhìn cậu, âm thầm xoay người sang hướng khác, ai muốn chơi trò này thì đi mà chơi.
Một giây sau, lại thấy con chuột nhựa xấu xí kia xuất hiện trước mắt.
Lộc Tri Lan nghiêm giọng khuyên nhủ: “Như vậy là không được đâu, mèo con phải vận động nhiều thì cơ thể mới khỏe mạnh, con thử nghĩ xem, ngày nào cũng nằm một chỗ không nhúc nhích, đến khi bệnh ra thì khó chịu lắm đó.”
Cảnh Mạc nhắm mắt lại, không thèm phản ứng.
Lộc Tri Lan nỗ lực suốt một lúc lâu, phát hiện con mèo đen nhỏ vẫn không muốn để ý đến mình, có hơi bị tổn thương tự tin, cuối cùng chỉ còn biết chiều chuộng: Không chơi thì thôi vậy, con nít còn nhỏ, đúng cái tuổi thích ngủ mà.
Quay đầu lại, cậu lên mạng tìm mua cuốn "Tâm lý học mèo mèo", chuẩn bị học thêm kiến thức mới, chí ít cũng phải nuôi con mèo này thành một chú mèo có tinh thần khỏe mạnh.
Lộc Tri Lan đặt tay lên đầu mèo con, từ đầu vuốt xuống đuôi, lúc có lúc không.
Cảnh Mạc ban đầu bị quấy rầy thì hơi bực, nhưng không chống lại nổi kỹ thuật xoa vuốt mèo cao siêu của Lộc Tri Lan, bị vuốt đến mức thấy hơi dễ chịu. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần không bắt anh chơi mấy trò tương tác ngốc nghếch kia thì vuốt cũng được.
Vừa bước vào cửa cùng chú chó của mình, cô Vương đã nhìn thấy một khung cảnh như tranh: vị bác sĩ trẻ tuổi, tuấn tú đang đứng sau quầy, ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng chiếu vào từ cửa sổ, rọi lên một bên gương mặt cậu, hàng mi dài khẽ rủ xuống, in lại một bóng nghiêng mờ nhạt. Một tay cậu chống cằm, tay còn lại với những ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo nhỏ trước mặt, động tác dịu dàng vô cùng.
“Gâu!” – Chú chó nhà cô Vương sủa lên một tiếng, kéo mọi người trở về thực tại.
Lộc Tri Lan ôm ổ mèo đặt lại chỗ cũ, sau đó bước ra ngoài.
Cô Vương dắt chó đi tới, nói: “Bác sĩ, đây là Tiểu Hắc nhà tôi, ba tuổi rồi.”
“Dạo gần đây nó không mấy hứng thú với chuyện ăn uống, tôi cũng không biết là bị làm sao nữa, phiền bác sĩ kiểm tra thử xem nó có vấn đề gì không.”
Tiểu Hắc là một chú chó giống địa phương, thân hình cân đối, lông đen bóng mượt, nhìn qua đã thấy được chăm sóc rất tốt.
Lộc Tri Lan nhận lấy dây dắt, dẫn Tiểu Hắc vào phòng khám.
Rồi cậu nghe thấy chú chó đen nhỏ thì thầm lẩm bẩm:
“Đồ ăn vặt ngon hơn nhiều, tối nào cô chủ cũng lén cho mình ăn thêm, mình chẳng muốn ăn cơm nữa.”
Lộc Tri Lan khựng chân lại một thoáng, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì, tiếp tục dắt chó vào trong.
Cậu thầm nghĩ: Thì ra là nửa đêm trộm ăn, nhóc con này...
Phòng khám có kính trong suốt, tiện để chủ nhân quan sát tình hình của thú cưng từ bên ngoài, cũng có thể chọn vào trong cùng. Cô Vương rõ ràng là kiểu người thứ nhất, bà chọn đứng ngoài đợi.
Lộc Tri Lan bế Tiểu Hắc đặt lên bàn, dựa theo phương pháp khám chữa đã được hệ thống huấn luyện, tiến hành kiểm tra toàn thân cho nó một lượt. Nhân tiện cậu vuốt ve đầu chó, hài lòng nheo mắt lại – cảm giác khi chạm vào cũng thật là tuyệt.
Xác nhận không có gì bất thường, Lộc Tri Lan thi triển một phép trị liệu cho Tiểu Hắc – có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì coi như tăng cường sức khỏe.
Đứng ngoài thấy sắc mặt bác sĩ có vẻ hơi lạnh lùng, cô Vương thoáng lo lắng, không biết có phải chó nhà mình gặp vấn đề gì không. Khi thấy Lộc Tri Lan dắt chó ra, bà liền hỏi:
“Bác sĩ, có phát hiện ra gì không vậy?”
Lộc Tri Lan chậm rãi nói: “Không có gì đâu ạ, sức khỏe nó rất tốt, chỉ là ăn no quá nên không muốn ăn cơm thôi. Về nhà bác chú ý một chút, trước bữa ăn đừng cho chó ăn quá nhiều đồ ăn vặt, bình thường có thể cho một ít nhưng phải có chừng mực.”
“Ăn quá nhiều cũng là một gánh nặng không nhỏ cho dạ dày.”
Cô Vương không ngờ lại là vấn đề này, nhớ lại tháng vừa rồi, sau khi con gái về nhà, mang theo một đống lớn đồ ăn vặt cho thú cưng, con chó trở nên không thích ăn cơm, thì ra là như vậy.
“Tốt lắm, hai đứa này cấu kết lừa tôi hả.” Cô Vương gõ nhẹ đầu Tiểu Hắc, vừa cười vừa trách mắng.
“Thảo nào tôi bảo dạo này hai đứa sao lại thân nhau thế, về nhà tịch thu hết đồ ăn vặt của con!”
Tiểu Hắc như sét đánh ngang tai: ??
Đôi mắt tròn xoe của chú chó trừng về phía Lộc Tri Lan: Anh bác sĩ này sao vậy?
Bác sĩ Lộc sau khi mách lẻo xong vẫn không đổi sắc mặt, tiếp tục nói chuyện với cô Vương.
Trong lúc hai người nói chuyện, ngoài cửa lại có mấy người đi vào, cả nam lẫn nữ, Lộc Tri Lan đặt một cái máy lấy số ở cửa, mấy người đang vây quanh máy lấy số, vừa lấy vừa trò chuyện.
“Tướng quân nhà cậu làm sao thế?” Một cô gái hỏi cô gái tóc đỏ bên cạnh.
Cô gái tóc đỏ nói: “Không làm sao cả, tớ chỉ dẫn nó ra ngoài hóng gió vừa hay nghe nói hôm nay cửa hàng khai trương miễn phí, tiện thể dẫn Tướng quân đi kiểm tra luôn, dạo này tớ hơi bận, toàn bạn trai tớ dẫn nó đi, sáng tối đều dắt đi dạo, bọn nó thân nhau sắp vượt mặt tớ luôn rồi.”
“Có phải không hả Tướng quân bé nhỏ.”
Con chó tên Tướng quân là một con golden retriever, ngoan ngoãn quấn quýt bên chân cô gái.
Một cô gái khác cảm thán: “Đáng yêu thật.”
“Nhưng bạn trai cậu đâu? Sao anh ấy không đến cùng?”
Cô gái tóc đỏ giải thích: “Anh ấy bảo đồng nghiệp có việc tìm, lát nữa sẽ qua.”
Rất nhanh, chủ đề của hai cô gái lại chuyển sang chuyện khác.