Sau khi dùng băng cố định quấn mấy vòng quanh móng chó rồi buộc lại bằng một cái nơ bướm xinh xắn, Lộc Tri Lan bế con husky đặt vào xe đẩy, đẩy nó ra ngoài. Tuy phép trị liệu đã chữa khỏi chỗ xương bị nứt, nhưng vẫn cần theo dõi thêm hai ngày.
Lộc Tri Lan đẩy chó ra ngoài, định dặn dò vài điều cần chú ý với chủ của husky, bảo cậu ta nhốt chó lại trong phòng nghỉ ngơi hai ngày, tạm thời đừng dắt đi dạo.
Không ngờ vừa ra đến nơi thì phát hiện không khí trước cửa có chút kỳ lạ. Đám người đứng xem đang dùng ánh mắt khó tả nhìn về phía chủ nhân của husky, người đang ngồi bệt cạnh cửa trông như sắp sụp đổ đến nơi.
Tưởng cậu ta là do lo lắng cho tình trạng của con chó nên mới lộ ra vẻ mặt đau khổ đến vậy, Lộc Tri Lan trầm giọng an ủi:
“Không cần lo lắng đâu, vết thương của nó đã được chữa lành rồi. Chỉ là hai ngày tới cần chú ý một chút, đừng để nó chạy loạn khắp nhà, cố gắng giới hạn phạm vi hoạt động.”
Nói đến đây, cậu lại bất chợt nhớ đến nguyên nhân khiến husky bị trật chân, trong lòng không kìm được mà thầm nghĩ:
【Nếu có thể, cảm thấy chủ nhân này vẫn nên đi kiểm tra một chút xem có mắc bệnh gì liên quan đến sở thích ăn uống kỳ lạ không. Nhưng mà phải nhắc nhở thế nào mới không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm đây? Dù sao thì chó cũng đâu thể lần nào cũng kịp ngăn cậu ta ăn…】
Một lần nữa, đám đông lại đồng loạt: Xì… — ánh mắt càng thêm phức tạp.
Chủ nhân của husky ôm đầu đầy đau khổ: Trời ơi… ai cho tôi chút can đảm để ngẩng mặt lên đây…
Lộc Tri Lan giao chú chó lại cho chủ nhân đang mắt đỏ hoe, husky ngoan ngoãn rúc lên vai cậu ta, trông vô cùng biết điều.
Lộc Tri Lan đút tay vào túi, lặng lẽ nhìn theo người đàn ông đang lảo đảo bước ra khỏi cửa hàng chăm sóc thú cưng, trông chẳng khác gì một hồn ma. Cậu thầm nghĩ: Chắc là người này yêu chó lắm, chỉ chút vết thương thôi mà đã buồn thành như vậy.
Thu lại ánh nhìn, nét mặt Lộc Tri Lan lại trở về với vẻ lạnh nhạt như thường ngày, thái độ công việc rõ ràng:
“Bệnh nhân số hai, mời theo tôi.”
“Bác sĩ, anh…” – Có người định hỏi về chuyện “tiếng lòng” của cậu phát ra, nhưng đến khi mở miệng thì lại phát hiện không sao nói nên lời, đến miệng rồi mà vẫn nghẹn lại không thốt ra được.
Lộc Tri Lan khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn, trong mắt mang theo một chút nghi hoặc, lặng lẽ chờ người kia nói tiếp.
“Cậu…” Người kia lắp bắp mãi chỉ nói được chữ “cậu”, cuối cùng hoàn toàn buông xuôi, chậm rãi nở một nụ cười, nói với Lộc Tri Lan:
“Cậu ăn sáng chưa?”
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Lộc Tri Lan suýt nữa không giữ được: “…”
Chuẩn bị tinh thần nửa ngày chỉ để hỏi chuyện này sao?
Những cư dân đang đứng xem xung quanh lập tức đồng loạt che mặt, ánh mắt né tránh khắp nơi — cái sàn này hôm nay sao mà sáng bóng quá vậy trời.
Dù câu hỏi này có hơi sai thời điểm, thậm chí có phần lạc lõng, nhưng ý tốt thì vẫn là ý tốt. Lộc Tri Lan thầm nghĩ, có lẽ đây là kiểu xã giao đặc trưng của cư dân hành tinh này, bản thân có hơi khó hiểu, nhưng vẫn nên tôn trọng. Cậu khẽ gật đầu, lịch sự đáp:
“Tôi đã ăn rồi.”
Người kia cũng nhận ra sự lúng túng của bản thân, liền cố vớt vát bằng cách:
“Ha ha, vậy thì tốt… hôm nay thời tiết đẹp thật ha…”
Ai cũng biết, khi người ta lúng túng sẽ trở nên cực kỳ bận rộn — thế nên Lộc Tri Lan cứ thế nhìn người đàn ông trước mặt mình: lúc thì xoa tay trái xoa tay phải, rồi bất ngờ làm động tác ném rổ trong không khí, đi ngang một con chó thì tiện tay chỉnh lại vòng cổ cho nó, sau đó thì bước ra khỏi cửa tiệm với kiểu đi… đồng bộ tay chân, rồi đứng ở cửa xoa trán nhìn trời một lúc, cuối cùng như bừng tỉnh, quay người bỏ chạy.
Lộc Tri Lan: Tuy không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là anh ta có lý do của mình.
Những người trong tiệm thì điên cuồng trao đổi ánh mắt: “Người đó là hàng xóm của cậu à?”
“Cùng tầng thôi.”
Lộc Tri Lan thu ánh mắt lại, xoay người quay về phòng khám, đồng thời không quên nhắc nhở bệnh nhân tiếp theo chuẩn bị vào khám.
Không hiểu vì lý do gì, mọi người lại có cảm giác nếu ở lại đây thì có thể tiếp tục nghe được những "tin động trời", thế nên chẳng ai có ý định rời đi cả. Dù sao cũng là cuối tuần mà, ở đâu chẳng là ngồi, suốt ngày ru rú trong nhà thì không tốt cho sức khỏe, ra ngoài đi dạo vẫn hơn.
Mọi người âm thầm thuyết phục bản thân như vậy, rồi vô cùng ăn ý ở lại, tiếp tục theo dõi công việc của bác sĩ.
Bệnh nhân tiếp theo là một chú golden retriever tên là "Tướng Quân", chủ nhân là một cô gái tóc đỏ.
Lộc Tri Lan vừa chuẩn bị nhận dây dắt chó từ tay cô gái để đưa vào trong, một người đàn ông đột nhiên chen ngang, hất tay cậu ra, đẩy cậu sang một bên.
“Làm gì đấy? Tránh xa bạn gái tôi ra.” Ánh mắt người đàn ông đầy địch ý, giọng điệu cũng không tốt.
Cô gái tóc đỏ nhíu mày, không vui nói: “Anh đừng nói chuyện với bác sĩ như vậy.”
Vẻ mặt người đàn ông dịu xuống, nhìn cô gái đắm đuối, trả lời: “Anh sai rồi, bé cưng.”
Lần này thái độ của anh ta thành khẩn hơn nhiều, quay đầu xin lỗi Lộc Tri Lan: “Xin lỗi bác sĩ nhé, hiểu lầm anh rồi.”
Lộc Tri Lan không để lời của người đàn ông trong lòng, chuyện yêu đương tình ái gì đó, cậu cũng không hứng thú.
Dắt con golden retriever vào phòng khám, cậu cẩn thận kiểm tra.
Con golden retriever tò mò nhìn cậu, con người này dịu dàng quá, không giống cái người kia.
Đột nhiên, một quả dưa hấu to tướng bất ngờ nhét vào đầu Lộc Tri Lan, động tác tay cậu khựng lại, trong lòng đã bắt đầu ăn dưa.
Ngoài phòng khám, người đàn ông ân cần chạy tới chạy lui mua đồ ăn cho cô gái, lát lại hỏi han cô có mệt không, có chán không, tìm mọi cách để chọc cô vui.
“Ôi chao, xem kìa đôi trẻ ân ái quá, Tiểu Dao à, bạn trai con tốt với con thật đấy, đẹp trai lại còn biết thương người.” Bà cô bên cạnh trêu chọc.
“Đúng đó, yêu nhau bao lâu rồi, bao giờ thì tính chuyện trăm năm?”
Cô gái tên Tiểu Dao mặt ửng hồng, bị trêu chọc có chút ngượng ngùng, nép sau lưng người đàn ông, giọng nói ngọt ngào: “Chưa nhanh như vậy đâu ạ.”
Ánh mắt người đàn ông chứa ý cười, dịu giọng giải thích với bà cô: “Bọn cháu mới yêu nhau mấy tháng, chưa vội đâu ạ, mọi chuyện đều nghe theo cô ấy.”
Bà cô hài lòng gật đầu, chàng trai này trông cũng được, “Trai tài gái sắc, xứng đôi!”
Bà cô: “Tiểu Dao à, bác thấy cậu này tốt đấy, con phải nắm chắc vào nhé.”
【Đồ cặn bã, ở nhà bạn gái, tiêu tiền bạn gái, còn nuôi bồ ở ngoài, ngày nào cũng nói dắt chó đi dạo, thực ra là đi đưa bữa sáng cho nhỏ kia.】
Tiếng lòng của bác sĩ bên trong đột nhiên lại vang lên, mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, sau đó dựng tai lên nghe kỹ.
Vì không chỉ đích danh ai, nên họ cũng không biết bác sĩ đang nói ai, nhưng theo những từ như bạn trai bạn gái, ánh mắt họ vô thức đặt lên đôi tình nhân trẻ tuổi trước mắt, sợ gây hiểu lầm nên không dám nhìn thẳng, tất cả đều lén lút liếc trộm.
Sau khi nghe thấy, trong mắt người đàn ông thoáng hiện vẻ hoảng hốt bị vạch trần, sau đó anh ta lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh ta cẩn thận quan sát phản ứng của những người khác, thấy vẻ mặt mọi người không có gì thay đổi, anh ta hơi yên tâm, chắc là không ai biết.
Nhưng anh ta không ngờ rằng phản ứng của anh ta đã bị cô gái bên cạnh nhìn thấu.
Cô gái cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay khi những người khác cho rằng không còn chuyện gì nữa, giọng của bác sĩ lại vang lên, 【Chú chó golden đáng thương, cái gã kia nhìn thì ngày nào cũng dắt chó đi dạo, thực ra là xích chó ở cửa rồi đi hẹn hò với tình nhân.】
【Thật là vô lương tâm quá.】
【Ồ, thì ra sáng nay nói đồng nghiệp tìm, cái đồng nghiệp đó chính là tình nhân đó, quả nhiên là đồ cặn bã, viện cớ hết cái này đến cái khác, trắng trợn ngoại tình như vậy, ai cho hắn ta cái gan đó?】
【Nhà là của bạn gái, bản thân thì một xu cũng không bỏ ra, ăn bám còn dám ngoại tình.】
【Má ơi, đồng nghiệp ở gần vậy luôn á, ngay lầu bảy đối diện, bày trò Ngưu Lang Chức Nữ yêu nhau cách sông hả?】
Lộc Tri Lan nói một tràng xong, bầu không khí ngoài phòng khám lạnh đến cực điểm.
Mọi người nín thở không nói, vẻ kinh ngạc trong mắt không giấu nổi.
Nếu như trước đó chỉ là nói chung chung, vậy thì bây giờ chỉ thiếu mỗi việc đọc chứng minh thư của gã đàn ông kia thôi.
Cô gái nhớ lại hàng loạt những điều bất thường mà cô đã nhận ra trước đây, lần nào cũng bị gã đàn ông kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cho qua, cô còn tự trách mình có phải quá nhạy cảm không.
Ngay cả sáng nay, bọn họ còn dám lén lút sau lưng cô!
Cô gái tức giận đến run người, lạnh lùng nhìn gã đàn ông bên cạnh, chỉ thấy gã ta mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt chột dạ, điều này càng chứng thực mọi chuyện.
Gã đàn ông nắm lấy tay cô gái cầu xin: “Không phải đâu, Tiểu Dao, em nghe anh giải thích.”
Cô gái hất tay anh ta ra, không nói một lời, vẻ mặt lạnh lùng, xoay người đi sang lầu bảy đối diện để xác minh, vai gã đàn ông hoàn toàn rũ xuống, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Xong đời rồi.
Bà cô lúc nãy còn đang vun vào cho hai người, lúc này càng tức giận đến mức không nói nên lời, chỉ thẳng vào mũi gã đàn ông mắng: “Đồ trơ trẽn!”
Cô gái đi cùng Tiểu Dao trực tiếp bước tới, giáng cho gã đàn ông một cái tát như trời giáng, sau đó co gối đạp mạnh vào bụng hắn, miệng giận dữ mắng: “Đồ khốn nạn, cho anh mặt mũi rồi, anh có xứng không hả?”
Gã đàn ông ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng không kịp để ý đến đau đớn, khom lưng đuổi theo cô gái sang đối diện.
Không thể để cô ấy lên đó, nếu không tất cả sẽ xong hết.
Hai bà cô nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đi, hai chúng ta sang xem, không thể để người ta bắt nạt Tiểu Dao được.”
Còn có mấy người thích hóng hớt cũng đi theo.
Đến khi Lộc Tri Lan dắt chó ra ngoài, phát hiện người bên ngoài đã vơi đi rất nhiều, quan trọng nhất là chủ nhân của con golden retriever đã biến mất.
Cậu và con golden retriever mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau tại chỗ.
Lộc Tri Lan cúi đầu: Chủ của em đâu?
Golden retriever ngẩng đầu: Chủ của tôi đâu?
Có một anh chàng tốt bụng nói với cậu, chủ chó có chút việc bận cần giải quyết, lát nữa sẽ quay lại đón chó.
Thôi được rồi, vậy thì chơi ở đây một lát, Lộc Tri Lan dắt con golden retriever đến phòng giải trí.
Lúc đi ra phát hiện khách trong cửa hàng đều tụ tập ở cửa.
Sự tò mò của Lộc Tri Lan bị khơi dậy.
Trên lầu đối diện truyền đến một trận ồn ào, đủ loại tiếng chửi mắng lẫn với mấy tiếng r*n rỉ trầm đục của đàn ông, xem ra là có người đánh nhau.
Tiếng trên lầu càng lúc càng lớn, Lộc Tri Lan có chút lo lắng liệu có xảy ra án mạng không, lại phát hiện những vị khách vây xem ở cửa ai nấy vẻ mặt bình tĩnh như đang xem kịch.
Lộc Tri Lan nói: “Cái đó, không cần báo cảnh sát sao? Nghe tiếng trên đó hình như có người xung đột.”
Một vị khách tranh thủ trả lời cậu: “Không sao đâu, cứ yên tâm, bọn họ biết chừng mực.”
“Sắp có kết quả rồi.”
Lúc này Lộc Tri Lan mới chú ý, người kia đang mở quang não, nếu cậu không nhìn nhầm thì trên màn hình dường như đang phát trực tiếp cảnh đánh nhau ở đối diện.
Lộc Tri Lan: “…”
Hóa ra là cậu đã lo lắng thừa rồi, người ở đây ai nấy đều chill vô cùng.