Khu phố cổ là khu vực lạc hậu nhất ở Hành tinh 07, tỷ lệ phủ sóng tinh võng ở gần đây không cao, nếu bản thân biến thành mèo, vậy thiết bị định vị trong cơ thể chắc vẫn có thể bị dò ra, anh phải nghĩ cách đến gần trạm liên lạc tinh võng ở khu phố cổ.
Trác Lãm chắc chắn sẽ tìm anh sau khi phát hiện tinh hạm gặp chuyện, lúc đó sự việc xảy ra đột ngột, Cảnh Mạc chỉ kịp gửi một tin nhắn cho Trác Lãm đang là phó quan, tinh hạm đã nổ tung, không biết anh ta có nhận được không.
Cảnh Mạc thử cảm nhận dị năng trong cơ thể, lại phát hiện không có một chút dấu vết dị năng nào, dị năng của anh không giống người khác, đa số mọi người là sau trận mưa sao băng kia mới thức tỉnh dị năng, anh là bẩm sinh đã có, dù biến thành mèo cũng không đến nỗi một chút cảm giác cũng không có.
Còn một khả năng nữa, chính là ý thức của anh bị người ta cố ý nhét vào cơ thể một con mèo.
Trước đây anh cho rằng mình buồn ngủ là do bị thương, cơ thể suy yếu cần nghỉ ngơi, bây giờ xem ra là do phản ứng bài xích của cơ thể động vật này, dẫn đến việc anh bị cưỡng ép rơi vào giấc ngủ sâu.
Vẻ mặt Cảnh Mạc lạnh đi, kẻ đứng sau rốt cuộc muốn làm gì.
Những năm gần đây các tinh vực đã có xu hướng chung sống hòa bình, chiến tranh kéo dài khiến tất cả các hành tinh đều chịu tổn thất không nhỏ, ngược lại tạo cơ hội cho những kẻ du mục cướp bóc ngư ông đắc lợi, các lãnh chúa ở các hành tinh sau khi nhận ra điều này, gần như đã đạt được sự đồng thuận: đình chiến.
Những năm này nhiệm vụ chủ yếu mà đội hộ vệ thực hiện đều là trấn áp những hành vi xấu xa như kẻ cướp ác ôn giao chiến trái phép, anh nghĩ chắc không có tinh vực nào dám công khai phá vỡ nền hòa bình khó khăn này.
Kẻ cướp ở các hành tinh tuy hoành hành, nhưng mấy năm nay sau khi bị chỉnh đốn cũng đã rút lui không ít, chẳng lẽ lại là bọn chúng?
Việc biến người thành mèo không phải là chuyện mà mấy tên cướp bình thường có thể làm được, kẻ đứng sau chắc chắn đã nắm giữ một kỹ thuật tiên tiến nào đó, xem ra, các tinh vực vẫn là đối tượng tình nghi lớn nhất.
Lộc Tri Lan lên lầu một lần nữa, phát hiện con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi xổm trên bậu cửa sổ, bất động, như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài.
Bóng lưng cô đơn, mang theo một chút ưu sầu nhàn nhạt.
Tuổi còn trẻ như vậy, sao đã trầm kẽm rồi.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân bước tới, tiện tay nhặt một con chuột vải đặt trước mặt mèo nhỏ.
Lộc Tri Lan khom người ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với mèo nhỏ, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Bé cưng tỉnh rồi à? Có muốn chơi chuột không?”
Cảnh Mạc quay đầu, đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày người đàn ông đều phủ lên một nét dịu dàng, ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ thường ngày giờ phút này trở nên mềm mại, tràn đầy yêu thương nồng đậm.
Được bao bọc trong ánh mắt như vậy, rất dễ khiến người ta nảy sinh một cảm giác đắm chìm như đang được yêu thương.
Loại tình cảm này đối với Cảnh Mạc rất xa lạ, lại có chút mới mẻ, trong lòng chợt dâng lên một sự xúc động xấu xa, rất muốn trêu chọc người trước mắt.
Muốn vạch trần màn kịch của người này, mổ xẻ những suy nghĩ sâu thẳm trong lòng anh, xem có thật sự có người vô điều kiện yêu thương một thứ gì đó hoặc một ai đó không.
Thế là Cảnh Mạc vung móng đẩy con chuột vải xuống đất, căng cái mặt mèo nhỏ khiêu khích nhìn Lộc Tri Lan.
Như vậy thì cậu sẽ tức giận sao?
Giây tiếp theo, con chuột lại trở về trên bậu cửa sổ, Cảnh Mạc đẩy, Lộc Tri Lan lại nhặt.
Một người một mèo lặp đi lặp lại mấy lần.
Trong lòng Cảnh Mạc có chút khó chịu, người này hoàn toàn không tức lên sao?
Lần cuối cùng, Cảnh Mạc vung mạnh con chuột vải xuống, dùng sức ném nó bay ra một đoạn ngắn.
Lộc Tri Lan mặt không cảm xúc nhìn anh, dường như sự kiên nhẫn đã bị tiêu hao hết, sau đó không nói một lời khom lưng nhặt lên.
Cảnh Mạc khẽ căng người, ngẩng đầu nhìn cậu, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng không giả vờ được nữa rồi sao?
Quả nhiên chẳng bao lâu sẽ lộ bộ mặt thật, sẽ làm gì đây?
Sau đó Cảnh Mạc thấy mắt Lộc Tri Lan sáng long lanh, vẻ mặt mong đợi nhặt con chuột lại đặt trước mặt anh.
“Ô ô ô ô, cảm động quá, Bé Đen con vậy mà chủ động chơi với ba, vui quá!”
“Còn chơi nữa không? Thì ra con thích con chuột này, ba đặt ngay một trăm con, cho con ném chơi!” Người đàn ông vừa nói vừa mở quang não, điên cuồng bấm loạn trong trung tâm mua sắm, chẳng khác nào một phụ huynh nuông chiều con quá mức.
Cảnh Mạc: “???”
Không phải, cậu bị bệnh à!
…
Phát hiện con mèo nhỏ không chơi nữa, Lộc Tri Lan có chút thất vọng.
Cậu ôm mèo xuống lầu, sắp đến giờ mở cửa rồi.
Xuống đến tầng dưới, đặt mèo vào ổ nhỏ bên trong quầy, Lộc Tri Lan mở trang hệ thống xem tiến độ nhiệm vụ.
Vô ý liếc mắt ra cửa, phát hiện con mèo mướp lại đến, miệng ngậm một con mèo mướp nhỏ đang đi về phía cậu.
Lộc Tri Lan vội vàng đứng dậy đi ra cửa, “Anh xem giúp nó, nó làm sao vậy.” Mèo mướp đặt mèo nhỏ xuống, ngượng ngùng nói chuyện với Lộc Tri Lan, đuôi khẽ vẫy.
Lộc Tri Lan ngồi xổm xuống xem, phát hiện mèo nhỏ chỉ đói bụng, cậu pha một chút sữa bột của Bé Đen cho mèo nhỏ uống, sau khi uống sữa xong, mèo nhỏ có chút sức lực, loạng choạng bò dậy từ dưới đất, kêu “meo” một tiếng non nớt, bám sát theo mèo mướp lớn.
Đây là lần đầu tiên Lộc Tri Lan nghe thấy tiếng mèo con kêu trong thế giới này, vẻ mặt cậu rất ngạc nhiên, thì ra mèo con không nói tiếng người.
Mèo mướp kia có vẻ không kiên nhẫn, muốn hất con nhỏ bên cạnh ra, mèo nhỏ lại cứ bám theo từng bước.
Lộc Tri Lan ngồi xổm trên đất nhìn cảnh tượng tương tác đáng yêu này, tò mò hỏi: “Nó là con của em sao?”
Mèo mướp nghẹn lại, giọng điệu đột nhiên cao vút, “Anh, anh nói bậy bạ gì thế, ông đây là mèo đực, tôi nhặt được!”
Lộc Tri Lan dịu giọng an ủi mèo mướp: “Được rồi được rồi xin lỗi, anh không biết, em đừng giận nữa.”
Mèo mướp: “Hừ.”
“Hai ngày nữa tôi đưa tiền cho anh, đại ca tôi tuyệt đối không quỵt nợ bất kỳ con người nào.” Mèo mướp lạnh lùng bỏ lại câu này rồi ngậm con mèo nhỏ đang kêu meo meo chạy đi xa.
Lộc Tri Lan âm thầm buồn cười, tâm trí của những con mèo nhỏ này hoàn toàn giống như những đứa trẻ mấy tuổi vậy.
Bất chợt cảm thấy có một ánh mắt dừng lại trên người mình, Lộc Tri Lan như có cảm giác nhìn sang, phát hiện Bé Đen không biết từ lúc nào đã nhảy lên quầy, đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Lộc Tri Lan sờ sờ mũi: Sao tự nhiên có cảm giác chột dạ như bị bắt quả tang thế này?
Trong đầu truyền đến tiếng nhắc nhở, Lộc Tri Lan vội vàng xem, thì ra là mèo mướp báo đáp ân tình, sao lại còn có 0.5 ân tình?
Chẳng lẽ là của con mèo mướp nhỏ kia?
Lộc Tri Lan tưởng tượng một chút cảm thấy đáng yêu đến lạ.
Ủa?
Cậu chú ý thấy trong trung tâm mua sắm của hệ thống có một biểu tượng kỳ lạ.
Không giống như đồ ăn vặt và đồ hộp cho động vật nhỏ khác, bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ, viết: Chỉ dành cho con người.
Biểu tượng là một miếng dưa hấu bị cắn dở.
Ý gì đây? Chẳng lẽ đây là dưa hấu mà con người có thể ăn sao?
Xem điều kiện đổi, cần một trăm điểm tích lũy.
Vừa hay hệ thống ban đầu tặng một trăm điểm, cậu vẫn chưa dùng, Lộc Tri Lan nghĩ nghĩ, tiện tay nhấn đổi.
Cánh cửa thế giới mới mở ra…