Vừa dứt lời, tôi đã lập tức cảm thấy hối hận.
Bây giờ người ta đã không phải là bạn trai của tôi nữa, mà là giáo viên chủ nhiệm của em trai tôi!
Tôi đúng là tự tìm đường chết mới có thể đại nghịch bất đạo nói ra lời như vậy!
Thật may là cuối cùng thằng em trai vô dụng của tôi cũng xuất hiện kịp thời, cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng.
"Chị?"
Hóa ra thằng nhóc này vẫn còn đứng đợi ở ngoài văn phòng.
Tôi vội vàng nói: "Thầy Chu, thầy không cần tiễn tôi đâu, tôi nói vài lời với Diệp Nhiên rồi đi ngay, bạn tôi còn đang đợi tôi ngoài cổng trường."
Nói xong, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, vội vã kéo Diệp Nhiên đến hành lang.
Nó khó hiểu nhìn tôi: "Chị, sao chị căng thẳng vậy?"
Tôi như bị giẫm phải đuôi: "Ai căng thẳng chứ!"
Diệp Nhiên cạn lời: "Em biết chị mười bảy năm rồi, chị thế nào em còn không rõ sao?"
Nó nói rồi quay đầu liếc nhìn một cái: "Thầy chủ nhiệm của tụi em đâu có đáng sợ tới vậy?"
"..."
"Diệp Nhiên, mày yêu sớm mà không thấy chột dạ hối cải à, còn đứng đây già mồm với chị?"
Diệp Nhiên: "Nhưng không phải năm đó chị cũng yêu sớm sao? Em có thấy chị xấu hổ ăn năn gì đâu."
Cảm ơn nhé, đúng là suýt chút nhồi máu cơ tim tại chỗ.
Tôi vô cảm nói: "Vậy nên bây giờ mới gặp quả báo đây. Thầy chủ nhiệm của mày chính là đối tượng yêu sớm của chị."
Diệp Nhiên: “???”
Nó kinh ngạc, rồi vẻ đau khổ hiện rõ trên mặt: "Em tiêu rồi! Chị, chị tự mình chơi thật vui rồi không thèm quan tâm em trai chị sống chết thế nào à!"
"..."
Yêu sớm bị bắt cũng không thấy nó sợ như vậy mà nhỉ?
Vả lại sao tôi biết được Chu Kỳ sẽ trở thành giáo viên chủ nhiệm của em trai mình chứ?
...
Ra khỏi cổng trường, tôi bước ngay lên chiếc xe đang đậu bên đường.
Bạn thân của tôi, Liễu Phỉ Phỉ liếc nhìn tôi một cái: "Chà, bị giáo viên chủ nhiệm răng dạy à?"
Hôm nay tình cờ là ngày nghỉ, chúng tôi hẹn nhau ra ngoài đi ăn lẩu, ăn xong thì cô ấy đưa tôi đến trường luôn.
Tôi mệt mỏi nằm vật xuống ghế phụ, sống không còn gì luyến tiếc: "Không có, nhưng còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Thầy chủ nhiệm của nó là Chu Kỳ."
Liễu Phỉ Phỉ "ồ" một tiếng, ba giây sau lập tức hét lên: "Đậu má!?"
Tôi bịt tai lại nhưng vẫn bị người phụ nữ này kéo ra.
"Chu Kỳ? Chu Kỳ! Cái người hồi cấp ba yêu sớm với cậu á?"
Tôi ỉu xìu đáp một tiếng.
Liễu Phỉ Phỉ che miệng lại: “Tiêu rồi, tiêu rồi, Diệp Nhiên thảm rồi. Chị nó đá giáo viên chủ nhiệm của nó, sau này nó biết sống thế nào đây?"
Tôi: "... Thật sự không ai cảm thấy tớ cũng rất thảm sao?"
"Cậu thì thảm cái gì!" Liễu Phỉ Phỉ lườm tôi một cái: "Nam thần lạnh lùng như hoa trên đỉnh núi bị cậu nắm trong tay, sau đó lại bị cậu đá đi, còn ai sướng hơn cậu nữa?"
"..."
Được rồi, mặc dù tôi không thích nghe câu này lắm nhưng với khuôn mặt, vóc dáng của Chu Kỳ, quả là... đủ tiêu chuẩn nhận được lời đánh giá này.
"Đã qua bao nhiêu năm rồi, đừng nhắc nữa."
Có lẽ là thấy tôi thực sự ủ rũ, Liễu Phỉ Phỉ cố đè nén sự kích động muốn buôn chuyện, chuyển chủ đề: "À đúng rồi, thứ bảy này Tôn Uyển và Lý Tử Hằng kết hôn, cậu có đi không?"
Cả hai người đó đều là bạn học cấp ba của chúng tôi, quan trọng hơn nữa là Lý Tử Hằng còn có mối quan hệ khá tốt với Chu Kỳ, phỏng chừng cũng sẽ mời hắn đến.
"Không thì để tớ nói với họ một tiếng là cậu không đi nhé?"
Không hiểu sao trong đầu tôi chợt hiện lên bộ dạng lãnh đạm trầm tĩnh trong suốt quá trình vừa rồi của Chu Kỳ.
Không biết một luồng năng lượng từ đâu ập đến, đâm quàng đâm xiên trong ngực tôi.
"Đều là người lớn cả rồi, chuyện cũ có gì đáng nhắc lại đâu. Hơn nữa bây giờ người ta cũng đã là giáo viên chủ nhiệm của em trai tớ, không lẽ về sau cứ trốn tránh mãi?"
"Đi!"