Muốn tìm một lúc mà Tiêu Dung rảnh rỗi để gặp riêng quả thực không dễ. Không phải vì Khuất Vân Diệt không cho y rời khỏi Vương trướng, mà là vì từ lúc bước vào trướng của Khuất Vân Diệt, Tiêu Dung gần như chỉ đến tối mới chịu ra ngoài đổi chút không khí.
Dư Thiệu Diệp rình ở bên ngoài rất lâu, cuối cùng cũng chờ được lúc Tiêu Dung bước ra hít thở. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lập tức bước nhanh tới gọi: “Dung nhi!”
Tiêu Dung: “…”
Khuất Vân Diệt đang rảnh rỗi trong trướng: “…”
Cả hai đều không thích cách xưng hô này.
Tiêu Dung theo Dư Thiệu Diệp về doanh trướng của hắn. Lần này không thấy Dư Thiệu Thừa đâu cả, y còn liếc nhìn Dư Thiệu Diệp một cái.
Người sau lập tức hiểu ý: “Thương thế của Thừa nhi đã khá hơn nhiều, ta để nó dọn về trướng của mình rồi. Dù gì hiện giờ nó cũng là một trong các tướng lĩnh trung quân, sao có thể cứ mãi chen chúc cùng huynh trưởng. Thừa nhi xưa nay nghe lời ta, nên hôm qua nó đã chuyển đi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT