Mạc Lục ánh mắt sắc lạnh nhìn người phía đối diện ,sau bao nhiêu năm bóng dáng ấy dường như không thay đổi, kí ức vốn đã bị trôn vùi lại bắt đầu hiện lên.

Hắn cụp mắt xuống ,thái độ của anh rõ ràng là đang đối mặt với kẻ xa lạ.

“Tránh xa cháu tôi ra”

"Anh , anh Lục".Mắt Ninh Úc đỏ hoe, xúc động đến nỗi hơi thở cũng gấp gáp hơn.

Bàn tay Mạc Lục bỗng siết chặt thành nắm đấm.…

"Anh Lục" Cậu vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên, xúc động đến nỗi muốn nắm lấy tay đối phương.

Hắn tránh né cái nắm tay của cậu như thể đang chánh xa dịch bệnh, hắn chỉ nhìn cậu không nói gì ,thu hồi ánh mắt sau đó bế Tiêu Tiêu đang không hiểu sự tình gì đi thẳng về phía trước không hề quay đầu.

Ninh Úc sững người ,lòng đau như có bàn tay đang cấu xé, nhìn bóng lưng dần khuất, tim đau đến mức chân nhũn ra cả người không kiểm soát được ngã xuống đất.

"Khụ, khụ" Ninh Úc đưa tay che miệng, một luồng máu nóng từ dưới lồng ngực trào lên, lòng bàn tay đột nhiên ướt đẫm.

“Cứu tôi, tôi sẽ trả tiền viện phí làm ơn cứu tôi, tôi chưa muốn chết......”

Khi Giang Quyến chạy đến cuối cùng cũng tìm thấy cậu trong một phòng bệnh , thấy người nằm trên giường đang truyền dịch, anh ta trách mắng nói:"Cậu chạy đến đây chỉ vì không muốn ở bệnh viện kia sao?"

Nhìn thấy Giang Quyến , ánh mắt cậu sáng rực, nhìn chằm chằm anh ta như nhìn con mồi của mình.

“Anh trai , tôi sắp hết bệnh rồi, tôi không muốn ở lại bệnh viện điều trị nữa”

"Cậu muốn làm gì" Giang Quyến ngờ vực nói

“Tôi không cần nằm viện nữa, vậy anh có thể đưa số tiền đó cho tôi không? Còn tiền quà ra viện nữa?”

“À đúng rồi, quà gặp mặt sau 23 năm nữa?”

"Tôi không cần quà anh có thể quy ra ngân sách cho tôi được không?" Mắt Ninh Úc sáng rực nói

"........" Giang Quyến

"Anh nhìn nè ,tôi hết sốt rồi, tôi sẽ mua thuốc để uống , đỡ mất tiền của anh" Cậu kéo tay áo anh ta nói

Giang Quyến nửa tin nửa ngờ sờ lấy trán cậu, quả nhiên không còn sốt nóng bỏng như sáng nay nữa, đành gật đầu đồng ý.

Dưới ánh mắt mong đợi của Ninh Úc , anh ta cuối cùng cũng chuyển cho cậu 5 triệu

Ninh Úc nóng lòng nghĩ đến sau khi mình dùng số tiền này lên Anh Lục, muốn anh công thành danh toại.

Trở về nhà họ Giang

Vừa vào đến cửa nhà Ninh Úc đã nhìn thấy một màn hai mẹ con tình cảm sâu đậm. Giang Nam đang nằm trên đùi Giang phu nhân khóc sướt mướt , ấm ức kể lại những truyện đã sảy ra , rồi lại như bao che cho cậu nói “ Mẹ ,chắc Ninh Úc không cố ý đánh con đâu, tại con chiếm lấy cuộc sống của cậu ấy suốt 23 năm, tất cả là tại con , cậu ấy không có lỗi”

Ninh Úc không muốn quan tâm đến tình mẹ con sâu đậm của họ , lướt qua bọn họ đi thẳng lên phòng

"Đứng lại" Sắc mặt Giang phu nhân tối xầm, âm trầm trừng mắt nhìn cậu

Cậu thở dài:"Có chuyện gì sao?"

"Cậu còn hỏi có chuyện gì sao sao?Là cậu đánh nó đúng không?Nó đã làm gì cậu, sao cậu lại đánh nó?" Bà ta tức giận ,không hỏi rõ lí do đã quay sang trách mắng cậu.

“Là tại cậu ta muốn đến tìm tôi trước, tôi không biết từ đâu cậu ta có những vết thương đó, nhưng những vết thương đó không phải tôi làm ra!”

Giang Nam che miệng ,ánh mắt đỏ hoe ,nhìn qua chông thật đáng thương, cậu ta nói:"Mẹ, là con trọc giận Ninh Úc, cậu ấy không thích con, huhu là con chiếm lấy tình thương của mẹ ,con bị vậy cũng đáng"

Giang phu nhân đau lòng ôm cậu ta vào lòng nói:"Tiểu Nam Nam của mẹ đừng sợ, có mẹ ở đây cậu ta có muốn cũng không thể làm gì được con, đừng sợ, mẹ sẽ làm chủ cho con"

“Còn cậu, đã đánh Tiểu Nam Nam của ta thành như vậy còn không chịu nhận tội, còn không mau xin lỗi”

Ninh Úc không chớp mắt nhìn bà ta rồi chầm chậm nói:"Khi mang thai tôi, bà có từng mong đợi tôi được sinh ra không?"

"Nếu biết cậu thành cái dạng gì, tôi đã sớm không muốn sinh cậu ra, chỉ hận không thể để cậu sống trong bụng quá lâu" bà ta không cần suy nghĩ liền trả lời

Mắt ngập nước Ninh Úc cười lớn ,dù sinh mạng này được bà ta sinh ra nhưng chưa tròn 1 tuổi đã bị bắt đi , bà ta có từng nghĩ cậu sống sót như thế nào không?

Đáng lẽ cậu nên đoán trước được từ lâu nhưng trong lòng vẫn mang hi vọng mẹ vẫn còn cần cậu

"Vậy bà có từng nghĩ tại sao tôi lại trở thành như vậy không?" Trở thành kẻ sống dở chết dở , mỗi ngày đều sống trong đau đớn biết nhường nào.

“Đúng vậy ,bà làm sao mà biết được, bà đâu có quan tâm tôi. Ngay từ khi có ý thức tôi đã ở trong viện mồ côi, nhìn nhiều những người đến rồi đi. Dôi tay này đã làm biết bao nhiêu việc để kiếm sống ,làm sao có thể ao sánh với đôi tay ngọc ngà mịn màng của Giang Nam-con trai của bà”

“Một ngày có ba bữa, tôi ngay cả cơm ăn một bữa  cũng không đủ no, làm sao bà có thể so sánh tôi với nó ,ngay cả cơm còn không có mà ăn thì làm sao có được nền giáo dục tốt!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play