Mặt trời chói chang như thiêu đốt mặt đất. Trong hồ bơi ngoài trời, làn sóng nước gợn lên, mang theo cảm giác mát lạnh.

Những gợn sóng trắng cuộn lấy một bóng người mang màu da mật ong, từ đầu bể bơi cuồn cuộn lao đến.

Cánh tay với đường nét tuyệt đẹp của chàng trai lướt đi trong làn nước, đưa cơ thể lao trên đỉnh của từng ngọn sóng.

Trợ giảng đứng ở điểm quay đầu nhẹ nhàng gõ chuông đồng, tiếng chuông vang xuống tận đáy nước.

Lệ Tranh thu người lại, đạp mạnh chân vào thành bể, chỉ trong nửa giây đã hoàn thành một cú quay đầu thuần thục.

Đây là chặng cuối cùng rồi.

Thời gian trôi rất nhanh, Lệ Tranh như một con cá kiếm, dốc hết sức lực trong giai đoạn nước rút cuối cùng, lao về đích.

Năm mươi mét cuối, cậu dùng sức ở chân, thay phiên quạt nước, những bọt sóng trắng lăn tăn trải dài khắp mặt hồ, mà cậu thì đang được chính những gợn sóng đó đẩy đi vun vút. Vì tốc độ quá nhanh, khiến người xem có cảm giác như đang chứng kiến một tinh linh biển cả, như thể cậu có chiếc đuôi tiên cá huyền thoại.

Cậu tăng tốc lao tới, tay xé làn nước, đầu ngón tay vừa chạm vào thành bể.

Cùng lúc đó, huấn luyện viên đứng trên bờ nhấn nút bấm giờ, đồng hồ phát ra tiếng “tít” nhẹ.

Lệ Tranh chui ra khỏi làn nước. Mũ bơi của cậu đội không chặt, vài sợi tóc vàng nhạt lộ ra ngoài, dính ướt, ôm lấy má cậu. Cậu lắc đầu, nước từ tóc bắn ra, trông chẳng khác nào một chú sư tử con đang vẫy nước.

Cậu tháo kính bơi, hai tay bám vào dây phao, ngẩng đầu hỏi huấn luyện viên với vẻ đắc ý:

“Thầy Ngô, lần này em bơi được bao nhiêu ạ?”

“Cũng tạm.” Huấn luyện viên đội bơi Nhất Trung, Ngô Húc mặt lạnh như tiền, nếp nhăn sâu hằn như khắc trên mặt. “Tốc độ nước rút cuối khá ổn, nhưng cú quay đầu còn chưa đủ gọn.”

Lời phê bình của Ngô Húc, Lệ Tranh nghe tai này lọt tai kia. Nếu cậu muốn được thầy Ngô khen, chắc phải đợi đến ngày cậu vô địch thế giới mất.

Buổi tập kết thúc, Lệ Tranh nhảy vèo lên bờ.

Làn da bánh mật dưới ánh nắng rực rỡ càng thêm nổi bật, cậu chỉ mặc một chiếc quần bơi thi đấu màu cam đỏ nổi bật, ống quần trên đầu gối. Nước từ thân thể trần trụi chảy dài, lướt qua cổ, xương quai xanh, rồi hôn nhẹ lên ngực, sau đó lăn qua cơ bụng rõ nét.

Các đồng đội nhìn thấy cảnh này, có chút khó chịu mà dời mắt đi chỗ khác. Có người còn lặn xuống nước, lầm rầm niệm thanh tâm chú.

Haiz, ngày nào cũng phải tập luyện cùng một omega xinh đẹp thế này, mà omega đó còn bơi giỏi hơn cả đội, ai thấu cho nỗi khổ trong lòng họ?

Lúc nghe tin đội bơi sẽ có một omega mới gia nhập, ai trong đội cũng hóng drama. Ai ngờ, người bị dạy dỗ lại chính là họ.

Nhớ lại ngày Lệ Tranh gia nhập đội bơi, khi ấy cậu chưa nhuộm tóc vàng, tóc cắt ngắn gọn gàng, để lộ đôi mắt sắc bén. Cậu trai ấy kiêu ngạo, ngông cuồng, không có chút khí chất nào của một omega cả.

Cậu đảo mắt nhìn hết toàn bộ đội viên một vòng, nói:

“Đây là đội bơi Nhất Trung à? Mấy người ngâm mình dưới nước làm gì mà chậm như rùa vậy? Tắm à?”

Chưa kịp để ai phản ứng, cậu đã nhảy vút xuống hồ. Cơ lưng đẹp như cây cung cong, như một con cá bơi lượn, tự do tung hoành, khiến người người kinh ngạc.

Lệ Tranh nổi lên mặt nước, làm một ký hiệu quốc tế quen thuộc, khiêu khích:

“Tôi thấy mấy người chỉ xứng uống nước rửa chân của tôi.”

Vừa nói xong, cậu liền dùng chân quẫy nước bắn tung tóe lên mặt mọi người.

Cả đội lập tức nổi giận.

Họ không quan tâm omega hay không omega nữa, ai nấy đều chúi đầu lao tới, thề phải dìm chết cậu trong hồ.

Kết quả là…

…Không ai bắt kịp.

Cả hồ bơi như một buổi thả diều khổng lồ. Lệ Tranh bơi thong dong phía trước, vừa cười vừa lướt, cả đội đằng sau thì thở hổn hển, vừa bơi vừa chửi.

Cuối cùng, mọi người kiệt sức, như xác trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Còn Lệ Tranh vẫn còn sức, thong thả bơi ngửa lướt qua từng người.

Cậu vừa xoay vòng bơi, vừa kiêu ngạo hỏi:

“Sau này ai là đại ca?”

Cả đội nuốt cục tức: “Là cậu, cậu là đại ca.”

Cậu lại hỏi: “Ai là tiểu đệ?”

“Chúng tôi là tiểu đệ, chúng tôi là tiểu đệ…”

Lệ Tranh hỏi tiếp: “Vậy mấy đứa, nước rửa chân của đại ca ngon không?”

Mọi người: “…”

Lệ Tranh: “Ngon không?”

Đồng đội nước mắt như sắp rơi: “Ngon…”

Sau trận đó, Lệ Tranh đã thuận lợi thu phục hai alpha và năm beta của đội bơi Nhất Trung.

Bá chủ học đường, anh Lệ một trận thành danh.

……

“...Và đó, chính là câu chuyện Lệ Tranh lên ngôi vị C.”

Giờ ăn trưa, ở góc nhà ăn trường học, lớp trưởng lớp 12-1, Lưu Khả đang hào hứng kể lại truyền kỳ về đại ca trường học.

Đối diện, Tiêu Dĩ Hằng nét mặt nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.

Lưu Khả cảm thấy mình thật sự thành công, trước đây luôn là Tiêu Dĩ Hằng giảng bài cho hắn, giờ cuối cùng cũng tới lượt hắn “bổ túc” kiến thức cho người ta rồi!

Lưu Khả nói đến khô cả miệng, vội mở chai nước khoáng uống một hơi, rồi niềm nở hỏi:

“Cậu còn muốn biết gì nữa không? Cứ hỏi thoải mái nha!”

Lớp 12-1 là lớp toàn học sinh giỏi, nhưng học sinh giỏi cũng có dăm ba loại. Lưu Khả cố gắng ôm chặt đùi vàng Tiêu Dĩ Hằng, người ta hỏi gì, hắn đều biết gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời.

Tiêu Dĩ Hằng nhớ tới gã tóc đỏ mà mình từng gặp ở ngõ hẻm hôm nọ, liền hỏi:

“Nghe nói, Lệ Tranh có một alpha theo đuổi…”

Lưu Khả: “Cậu hỏi cái tên nào?”

Tiêu Dĩ Hằng: “…Lẽ nào có nhiều người lắm sao?”

Lưu Khả nhẩm tính trên tay: “Chỉ những người tôi nghe nói thôi cũng đã bảy tám người rồi.”

Tiêu Dĩ Hằng: “…”

Lưu Khả lại nói thêm: “Mà đó là alpha thôi nha, tôi còn chưa tính beta với omega nữa đó.”

Lần này thì Tiêu Dĩ Hằng thật sự bất ngờ: “Còn có cả beta và omega?”

Lưu Khả nhìn quanh một vòng như thể sợ người bị nói xấu sẽ chui từ gầm bàn ra, rồi hạ giọng nhưng không giấu nổi sự tự hào:

“Lệ Tranh tuy tính khí hơi tệ, nhưng fan thì nhiều không đếm xuể! Thứ nhất là không bắt nạt ai, thứ hai là rất nghĩa khí. Nói thật, trước khi cậu ta đến Nhất Trung, trường mình nổi tiếng là trường mọt sách, học sinh chẳng dám đi đường tắt một mình, sợ bị côn đồ chặn đánh, nhưng từ lúc Lệ Tranh tới, học sinh trường mình dựng thẳng lưng luôn! Tụ tập đi net chơi game, cũng không ai dám KS nữa!”

Có bao nhiêu người sợ Lệ Tranh thì cũng có bấy nhiêu người thích cậu.

Dù sao thì… chỉ cần lén ngắm thôi mà, Lệ Tranh có bá đạo cỡ nào cũng không quản nổi suy nghĩ trong đầu người khác.

Tiêu Dĩ Hằng hơi ngạc nhiên trước độ nổi tiếng của Lệ Tranh. Anh nhớ lại những bức chân dung trong phòng mỹ thuật, mặt vuông, mắt nhỏ, mũi tỏi, thật sự không thể gắn với hai chữ mị lực.

Đúng lúc ấy, có một giọng nói e thẹn vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

“Anh Tiêu…” Một thiếu nữ xinh xắn xuất hiện bên cạnh bàn ăn, hai má đỏ ửng. Trên người cô tỏa ra mùi tin tức tố omega mờ mờ, ánh mắt chan chứa tình cảm hướng về Tiêu Dĩ Hằng. Theo lý, tin tức tố là chuyện riêng tư, không nên phát tán nơi công cộng, nhưng cô gái lại không thấy việc tỏ tình táo bạo này có gì sai. Cô dùng đôi mắt long lanh nhìn Tiêu Dĩ Hằng, khẽ hỏi:

“Anh có rảnh không ạ? Em… có chuyện muốn nói với anh.”

Ai cũng nhìn ra được, cô em khóa dưới này đang định tỏ tình.

Toàn bộ nhà ăn lập tức im bặt, ngay sau đó là một loạt âm thanh náo động vang lên:

“Cậu ấy có rảnh!” “Tiêu Dĩ Hằng rất rảnh!” “Muốn nói gì thì nói đi, cậu ấy nhất định sẽ nghe!”

Lũ học sinh cấp ba thích hóng chuyện nhao nhao lên trả lời thay. Học nội trú, ngày nào mở mắt ra cũng chỉ có học với làm bài, giờ được trực tiếp xem một màn tỏ tình lãng mạn thế này, ai nỡ bỏ qua?

Tiêu Dĩ Hằng im lặng: “…”

Sao anh lại không biết mình có rảnh nhỉ?

Mấy bạn học ngồi gần đó chẳng thèm quan tâm anh có xấu hổ hay không, tai đã dựng hết lên, tay cầm bát, chuẩn bị vừa xem kịch vừa ăn thêm một bữa no nê.

Tiêu Dĩ Hằng là nam thần công nhận toàn trường, nhưng anh xưa nay luôn lạnh lùng, dường như chẳng gì có thể khuấy động cảm xúc. Trước khi du học, đã có không ít người lao tới tỏ tình, đều bị từ chối không thương tiếc. Không biết lần này, cô em kia có thể khiến anh thay đổi chút nào không?

Dưới ánh mắt của biết bao người, mặt cô gái càng đỏ hơn, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí, đưa ra một phong thư phảng phất hương nước hoa.

Mọi ánh mắt đổ dồn về lá thư. Phong thư màu hồng, dán mấy miếng sticker hình trái tim, ở giữa viết tên Tiêu Dĩ Hằng bằng mực vàng lấp lánh, khiến ai cũng mơ tưởng.

“Anh Tiêu, xin anh hãy nhận lấy.” Cô gái nhỏ giọng nói. “Những điều em muốn nói đều viết trong thư rồi.”

Thế nhưng điều khiến cô thất vọng là… ánh mắt Tiêu Dĩ Hằng nhìn phong thư đó lại lãnh đạm, bình lặng, như thể trước mặt anh không phải là một lá thư tình lãng mạn, mà là một bài toán vô cùng tầm thường.

Không, có khi một bài toán còn hấp dẫn hơn với anh.

Tất cả những người xung quanh nín thở, cùng đứng về phía cô gái, chờ mong phản ứng của alpha lạnh lùng.

Thế nhưng…

“Xin hỏi…” Tiêu Dĩ Hằng cúi mắt nhìn phong thư, lông mi khẽ run, sau đó ngước lên nhìn thẳng cô gái, sắc mặt thản nhiên:

“Việc cô tự ý thích tôi thì liên quan gì đến tôi không?”

---

Lời tác giả:

Đại vương hồ bơi Lệ Tranh vs máy phá nát tâm hồn thiếu nữ Tiêu Dĩ Hằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play