Không nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng chẳng nghe ai hô “báo cáo”, cửa văn phòng hiệu trưởng trường Nhất Trung Hoa Thành bị người ta từ bên ngoài đẩy mạnh mở tung.

Cánh cửa đập vào tường, tấm kính rung lên bần bật.

Hiệu trưởng Từ Vạn Lý đang chuẩn bị ngồi xuống đọc báo, tay phải khẽ run lên, tách trà nóng vừa pha hơn nửa đổ tràn ra bàn. Tờ báo trước mặt bị nước nóng làm ướt nhẹp, mực in nhanh chóng loang lổ. Nhìn trang báo mềm oặt như tờ giấy vụn, trong lòng ông không khỏi thở dài não nề.

Người dám ngang nhiên xông thẳng vào văn phòng hiệu trưởng, phớt lờ cả nội quy trường học như thế, ngoài một người ra thì chẳng thể là ai khác.

Từ Vạn Lý ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ngược sáng, một cậu thiếu niên trông đầy khí phách hiên ngang đang đứng đó, thần thái vô cùng tự đắc.

Cậu để mái tóc vàng rực rỡ chói chang, một màu tóc tuyệt đối không nên xuất hiện trên đầu học sinh, nhưng cậu lại ngang nhiên nhuộm, mà hiệu trưởng như ông Từ cũng chẳng có cách nào trị nổi.

Gương mặt cậu thiếu niên ấy cực kỳ xinh đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp mong manh khiến người ta muốn che chở, mà là một vẻ đẹp sắc sảo, mạnh mẽ, như ngọn lửa hoang thiêu đốt cả bầu trời.

Cậu có sống mũi cao thẳng, đôi mắt lanh lợi, hàng lông mày đậm và sắc nét. Mỗi lần nói chuyện, chiếc răng khểnh bên khóe miệng lại thấp thoáng, khiến người khác không thể rời mắt. Làn da cậu mang sắc nâu khỏe mạnh, toát lên sự hoang dại và sức sống mãnh liệt.

“Từ hói… khụ, à không, hiệu trưởng Từ!” Cậu thiếu niên cất tiếng, giọng nói trong trẻo sảng khoái: “Em mang tin tốt đến cho thầy đây!”

“Tin tốt gì?” Từ Vạn Lý phối hợp hỏi.

“Đây này!” Cậu vẫy tay.

Lập tức, từ sau lưng cậu, ba bốn nam sinh Beta trẻ trung khỏe mạnh ùa lên, chen chúc xô đẩy nhau, rồi quẳng ra một gã Beta bị trói gô như bánh tét. Tên đó trông chừng hơn hai mươi tuổi, mặt đầy sẹo rỗ do mụn để lại, tóc tai bết dính dầu mỡ, bộ dạng cực kỳ phản cảm.

Điều kỳ lạ là, trên người hắn lại mặc đồng phục của trường Nhất Trung! Nhưng bộ đồ ấy vừa cũ vừa rộng, trông như mua đồ cũ về mặc tạm.

Từ Vạn Lý quan sát hắn vài lần, càng nhìn càng thấy cau mày.

“Cậu là ai?” Ông hỏi thẳng: “Theo tôi được biết, trường ta không có học sinh lưu ban nào lớn đến mức này.”

Tên mặc đồng phục trường lí nhí không nói nên lời, đôi mắt ti hí đảo lia lịa đầy gian trá.

“Hiệu trưởng, chuyện này mà còn cần hỏi sao?” Cậu thiếu niên tóc vàng thấy hắn ấp úng không nói, liền lên tiếng thay: “Dạo gần đây không phải có nhiều học sinh bị mất ví trong lớp học à? Hôm nay tên này lợi dụng lúc lớp em học thể dục, định lẻn vào ra tay. Ai ngờ tiểu gia em đang trốn trong lớp ngủ bù, thế là bắt quả tang luôn!”

Những gì xảy ra tiếp theo thì khỏi nói cũng biết, thiếu niên tự xưng là “tiểu gia” này tính tình nóng nảy lại ương bướng, gặp phải loại “quái vật dâng lên tận cửa” như thế thì làm sao mà tha?

Cậu bật dậy như tên bắn, tung ra một chuỗi combo đấm đá “hai đấm ba gậy”, đánh cho tên trộm bốn vó chổng lên trời, mặt mũi tím bầm, đầu óc mơ hồ, người lảo đảo, sống không bằng chết... Chỉ bằng vài chiêu đơn giản, cậu đã dễ dàng tóm gọn tên này.

“Ồ.” Từ Vạn Lý gật gù, lặp lại câu chuyện: “Tên trộm này lợi dụng lúc lớp em học thể dục để vào trộm đồ, ai ngờ lại gặp đúng lúc em đang ngủ trong lớp.”

“Đúng rồi ạ!” Cậu thiếu niên hớn hở gật đầu.

“Thế thì…” Từ Vạn Lý đột nhiên hỏi vặn: “Học sinh Lệ Tranh, sao em lại trốn tiết thể dục?”

Lệ Tranh: “…”

Trước cú phản đòn đầy "chí mạng" từ hiệu trưởng, thiếu niên tên Lệ Tranh nghẹn họng không cãi nổi, đành bày ra vẻ mặt ngại ngùng đáng yêu: “Hiệu trưởng, em sắp tới kỳ phát tình rồi, trong người không được khỏe.”

Từ Vạn Lý không dễ mắc lừa: “Phát tình mà không khỏe? Sao các bạn khác đều xin nghỉ ở nhà, còn em thì đánh Beta người ta như mở xưởng nhuộm vải thế kia?”

Lệ Tranh: “Em đột biến gen!”

Từ Vạn Lý: “Tôi thấy em là đột biến… quá trớn rồi đấy!”

Lệ Tranh: “…”

Không còn lời nào để nói.

Đúng là cậu đang nói dối, kỳ phát tình của cậu còn cách vài tháng nữa mới đến, nhưng Lệ Tranh mà đã muốn trốn học thì cứ trốn thôi, chẳng cần lý do! Với lại, trọng điểm của chuyện này là trốn học sao? Rõ ràng phải là chuyện cậu bắt được kẻ trộm chứ!

Cậu hơi tức tối trừng mắt nhìn, đôi mắt sáng rực như muốn đòi lại công đạo. Do vừa mới đánh nhau xong, tóc cậu hơi ướt mồ hôi, mặt cũng ửng lên vì nóng. Tuy nhiên, làn da rám nắng khiến sắc đỏ ấy gần như bị che lấp hoàn toàn.

Tuy Lệ Tranh bị đứng hình, nhưng nhóm đàn em bên cạnh cậu thì lại rất lanh lợi. Cả đám ùa lên, líu ríu như một bầy vẹt:

“Hiệu trưởng, hôm nay anh Lệ của tụi em thật sự không khỏe mà.”

“Đúng đó, cuối tuần vừa rồi anh ấy còn đi thi đấu ở thành phố, nào là tiếp sức, nào là cá nhân, mệt lả luôn.”

“Hơn nữa huấn luyện viên còn nói, hôm đó nước trong bể bơi lạnh hơn bình thường, điều hòa trong nhà thi đấu lại mạnh nên anh Lệ bị sốt đấy ạ!”

“Hôm qua anh ấy mới hạ sốt thôi, hôm nay còn nghẹt mũi nữa!”

“Anh Lệ…”

“Anh Lệ…”

“Lệ…”

Bị đám "vẹt" đó làm cho nhức cả đầu, hiệu trưởng Từ Vạn Lý vội vàng gọi bảo vệ tới, bắt tên trộm đi giao cho đồn công an. Còn về phần Lệ Tranh…

“Em nói đi, muốn phần thưởng gì?” Ở phương diện này, Từ Vạn Lý vẫn rất công bằng.

Nhất Trung Hoa Thành là một ngôi trường có phong cách giáo dục cởi mở, học sinh nếu có cống hiến thì hoàn toàn có thể đường hoàng yêu cầu phần thưởng từ nhà trường. Mà phần thưởng thì toàn là những thứ học sinh thèm muốn nhất: “Thẻ đến muộn 10 lần”, “thẻ miễn làm bài tập một tuần”, “thẻ miễn mặc đồng phục một tháng”, “thẻ ưu tiên lấy cơm căng tin”… đại loại thế.

Lệ Tranh lập tức mở miệng: “Hiệu trưởng, em muốn thẻ miễn học một môn tự chọn!”

Từ Vạn Lý bật cười: “Em ghét học thể dục đến thế cơ à?”

“Không phải thể dục.” Lệ Tranh mặt dày đáp: “Em không muốn học môn giáo dục sức khỏe quốc dân nữa.”

Từ Vạn Lý: “…”

Môn giáo dục sức khỏe quốc dân trên danh nghĩa là môn tự chọn, điểm thi không tính vào điểm học kỳ, nhưng thực tế lại là môn học do cục giáo dục và cục y tế cùng mở, tất cả học sinh đã phân hóa đều bắt buộc phải hoàn thành 10 tiết học.

Thông thường, đa số mọi người sẽ hoàn thành phân hóa vào khoảng 12 tuổi, nhưng cũng có một số rất ít người bị phân hóa muộn, đến tận sau 15 tuổi.

Rất không may, Lệ Tranh chính là số rất ít đó, mãi đến kỳ nghỉ hè trước khi lên cấp 3 cậu mới chính thức phân hóa. Nếu phải học lớp giáo dục sức khỏe sinh lý, cậu chỉ có thể đến trường phụ bên cạnh, học chung với đám nhóc lớp 6 lớp 7.

Lệ Tranh từ trước đến nay luôn xem thể diện là thứ quan trọng nhất, bắt cậu - một đại ca Nhất Trung - đi học chung với học sinh cấp hai? Đừng có mơ!

“Thật không may, giờ em buộc phải đi làm điều không thể rồi.” Từ Vạn Lý nâng tách trà đã vơi một nửa lên, thảnh thơi thổi nguội một hơi: “Môn này là bắt buộc với tất cả công dân đã phân hóa. Cho dù em có đi gặp lãnh đạo cục giáo dục thì cũng vẫn phải học.”

Lệ Tranh: “…”

Chết tiệt, làm việc tốt mà lại phí công, bực ghê!

Thiếu niên tức tối xoay người bỏ đi, đám đàn em thấy anh Lệ rời đi, miệng gọi inh ỏi, vội vã chạy theo sau.

Cậu thiếu niên có tính cách ngông cuồng, phóng khoáng như một cơn cuồng phong, đến thì rầm rầm náo loạn, đi thì leng keng như chớp giật.

Gọi là vô lý cũng đúng, mà gọi là thú vị cũng chẳng sai.

Sau khi nhóm người đó rời khỏi, văn phòng hiệu trưởng vốn ồn ào ngay lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.

Từ Vạn Lý chậm rãi đứng dậy, bưng chiếc cốc trà lớn đi đến bình nước nóng, rót thêm một cốc nước mới.

Lúc này chỉ nghe “két” một tiếng, cánh cửa phòng trong của văn phòng bất chợt mở ra.

Thì ra, văn phòng hiệu trưởng là một căn phòng đôi, chia làm hai không gian trong ngoài. Ngoài là nơi tiếp khách, trong mới là khu làm việc thực sự.

Vừa nãy Lệ Tranh và đàn em náo loạn một hồi cũng chỉ ở ngoài phòng, cửa phòng trong vẫn luôn đóng, cậu còn chưa liếc mắt qua lấy một cái.

Cậu tất nhiên không hề biết, hôm nay trong phòng trong lại có một vị khách trẻ tuổi đang ngồi, từ đầu đến cuối đều nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi.

Mãi đến khi Lệ Tranh rầm rầm rời đi, vị khách kia mới bước ra khỏi phòng trong, nhìn theo hướng cậu rời đi.

“Hiệu trưởng Từ, đàn em lúc nãy là…?”

Chàng trai trẻ đó rất cao, gần mét chín. Bộ đồng phục thể thao mà nhiều học sinh chê xấu được cậu mặc rất chỉn chu, khóa kéo kéo tận cổ, đến cả gấu quần và cổ tay, những chỗ dễ bẩn nhất cũng trắng sạch không tì vết. Dáng người cao ráo, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt phượng cong vút ở đuôi đầy khí chất, rõ ràng là một đôi mắt đa tình, nhưng ánh nhìn lại có chút lạnh nhạt, xa cách.

Chỉ cần nhìn bề ngoài, đã biết chắc chắn đây là một alpha đỉnh cấp.

Từ Vạn Lý nhìn vị học trò xuất sắc của mình: “Dĩ Hằng, em đi trao đổi ở nước ngoài một năm, chắc chưa nghe đến tên em ấy đâu, đó là Lệ Tranh, mới vào trường năm ngoái, hiện đang học lớp 11.”

“Lệ Tranh?” Chàng trai tên Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu nghĩ một chút: “Không, em có nghe rồi.”

Tiêu Dĩ Hằng lúc lớp 11 được chọn vào nhóm ít ỏi học sinh giành được suất trao đổi quốc tế có học bổng toàn phần. Năm lớp 12 anh trở lại để chuẩn bị thi đại học. Hôm nay là ngày đầu tiên anh quay lại trường báo danh, còn rất nhiều thủ tục cần xử lý. Sáng nay khi quay lại lớp lấy sách, từ miệng bạn học, anh đã nghe được cái tên truyền kỳ kia.

Trường Nhất Trung Hoa Thành là thiên đường của học sinh giỏi, duy chỉ có Lệ Tranh là ngoại lệ. Cậu nhờ suất tuyển thẳng thể thao mà vào được ngôi trường trọng điểm này, mới vào học chưa đầy một tháng đã dùng nắm đấm thu phục một đám đàn em, tự phong làm trùm trường, ngay cả giáo viên cũng chẳng làm gì được cậu.

Nhưng mà…

“Cậu ấy là omega sao?” Bên trong phòng khi nãy Tiêu Dĩ Hằng còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng quả thật anh đã nghe thấy Lệ Tranh nói đến từ kỳ phát tình. Ai cũng biết, trong ba giới tính ABO thì chỉ có omega mới có kỳ phát tình.

Sao lại là omega được?

Tiêu Dĩ Hằng cực kỳ kinh ngạc. Người được đồn đại như cơn lốc xoáy trong khuôn viên trường, hóa ra lại là một omega? Phải biết rằng những môn như bơi lội, điền kinh vốn là lãnh địa của alpha, omega thường chỉ tham gia mấy bộ môn như thể dục nghệ thuật hay trượt băng nghệ thuật mà thôi.

“Là omega thì sao chứ? Em phải biết, những ai từng coi thường Lệ Tranh chỉ vì em ấy là omega, cuối cùng đều phải trả giá.” Từ Vạn Lý nheo mắt cười, uống một ngụm trà, tay chỉ về phía tủ trưng bày cúp phía sau.

Chiếc tủ trưng bày này vẫn luôn được đặt trong phòng tiếp khách của văn phòng hiệu trưởng, khoe ra những chiếc cúp danh giá với tất cả các vị khách.

Vị hiệu trưởng hói đầu kia, trong giọng nói đầy tự hào: “Dĩ Hằng, em thấy không? Hàng đầu tiên là cúp em mang về cho trường kể từ khi nhập học, nhưng hàng thứ hai, hàng thứ ba ấy, tất cả đều là Lệ Tranh giành được.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play