Lệ Tranh cùng đám đàn em khí thế hừng hực trở về dãy phòng học lớp 11, ngay lập tức được cả lớp chào đón nồng nhiệt.

“Anh Lệ, nghe nói anh một mình tóm được tên trộm hả?”

“Tên trộm đó là alpha hay beta vậy?”

“Dù là alpha hay beta thì cũng có khác gì đâu? Cuối cùng vẫn là thua dưới tay anh Lệ của chúng ta thôi!”

“Cán sự thể dục lớp bên còn mạnh miệng bảo sẽ bắt được tên trộm trong ba ngày, em vừa qua nhìn thử, mặt nó tức xanh lè luôn rồi!”

“Anh Lệ đỉnh quá, gặp loại đó chỉ cần vài chiêu là xử gọn!”

Một câu "anh Lệ", hai câu "anh Lệ", cả lớp toàn là vibe fanboy fangirl nhiệt tình muốn bay lên trời.

Lệ Tranh tỏ ra vô cùng hưởng thụ, cảm giác ấm ức khi nãy ở văn phòng hiệu trưởng phút chốc đã bay sạch.

Có được lòng người là có thiên hạ, mà Lệ Tranh thì rõ ràng có hẳn một "thiên hạ" như thế!

Chỗ ngồi của cậu ở hàng cuối lớp, mà lớp này lại rộng rãi nên phía sau còn chừa ra vài mét vuông làm không gian sinh hoạt tự do cho học sinh. Ban đầu là để treo báo tường, dựng giá sách hay giá treo áo khoác, nhưng giờ nó thành khu vực riêng của Lệ Tranh: nào là giày thể thao, túi đồ tập, cả đống tạ lẫn hộp whey protein nằm ngổn ngang dưới đất.

Vậy mà hôm nay, giữa đống đồ gym ấy lại mọc thêm một đống đồ không liên quan, một bó hoa khổng lồ và mấy thùng snack to tướng.

Khi nãy, chú bảo vệ bên hậu cần đẩy xe tới, lộc cộc lộc cộc giao tận nơi, nói có người gửi thẳng từ cổng trường, chỉ đích danh là cho Lệ Tranh.

Vừa nhìn thấy, Lệ Tranh đã muốn đau đầu. Cậu thừa biết là ai gửi mà chẳng cần nhìn thiệp.

Cậu ra hiệu cho đàn em mở mấy thùng snack ra. Bên trong toàn bánh kẹo linh tinh, gói ghém màu mè sặc sỡ, vừa nhìn đã biết là gu của mấy omega. Lệ Tranh chỉ nhìn thôi mà cảm giác đường huyết tăng vọt.

Bó hoa còn ghim một tấm thiệp, nét chữ nguệch ngoạc, xiêu vẹo như chữ giết người, nhìn như hiện trường án mạng.

Lệ Tranh nhíu mày, ném tấm thiệp cho đàn em:

“Đọc đi.”

Cậu đàn em kính cẩn mở ra, đọc to:

“Tiểu Mộc Đăng, làm bạn trai tôi nhé! Hôm nay tôi đứng trước cổng trường đợi cậu nè~ tim tim, mặt cười, tim tim.”

Lệ Tranh nổi da gà:

“Cút cút cút!”

“Dạ, em xé ngay!”

Cậu đàn em lanh lẹ xé luôn cái thiệp sến súa, chỉ còn cái chữ ký “Vệ Dung” may mắn sống sót.

Mọi người xung quanh không lấy làm lạ, chẳng ai xem chuyện tỏ tình này là nghiêm túc.

Ai mà không biết? Lệ Tranh tung hoành ngang dọc năm trường quanh khu này, duy nhất chỉ từng sẩy chân đúng một lần, mà lại sẩy ngay vào tay cái tên dở người Vệ Dung kia.

Vệ Dung học ở trường thể thao, cách Nhất Trung Hoa Thành ba con phố. Trước khi Lệ Tranh xuất hiện, hắn ta là trùm khu này, từ đầu đến cuối phố ẩm thực ăn không cần trả tiền.

Nhưng từ khi Lệ Tranh lên cấp ba, cậu nhóc “đẹp trai mà lắm nắm đấm” này nhanh chóng chiếm lĩnh địa bàn, cắn luôn một miếng lớn khỏi địa bàn của Vệ Dung.

Vệ Dung tức điên, lập tức tuyên chiến, hẹn Lệ Tranh mỗi bên kéo 20 người, quyết chiến giữa quảng trường vào một đêm trăng mờ gió lớn.

Vệ Dung chuẩn bị cả đống gạch đá, tưởng sẽ đánh một trận ra trò. Ai ngờ vừa thấy mặt Lệ Tranh, tim hắn đã đập thình thịch 180 nhịp/phút, yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn rồi!

Hắn mặt đỏ bừng, quay sang đàn em gào lên:

“Sao tụi bây không nói cho tao biết Lệ Tranh là omega hả? Lại còn đẹp thế này?”

Sau đó quay sang Lệ Tranh, lúng túng nói:

“Tôi… tôi là người có nguyên tắc, tôi là alpha, tôi không đánh omega!”

Lệ Tranh nheo mắt cười:

“Thật à?”

Rồi không nói thêm một lời, tung chân đá thẳng vào ngực hắn, chuẩn bài hắc hổ đào tâm.

Alpha chủ quan chưa kịp phản ứng đã bị đạp lăn quay.

Lệ Tranh giẫm lên ngực hắn, cúi đầu cười lạnh:

“Không đánh omega, nhưng omega đánh mày đó!”

Hai bên lao vào hỗn chiến.

Kết quả là Lệ Tranh đại thắng.

Nói là “đại thắng” cũng chưa hẳn, vì từ đầu đến cuối Vệ Dung không đánh lại tí nào, ngược lại còn dùng ánh mắt si tình quái dị dán chặt lấy cậu.

Lệ Tranh bị dọa cho ám ảnh mấy hôm liền, toàn gặp ác mộng.

Từ đó về sau, cứ dăm bữa nửa tháng là lại nhận được thư tình của Vệ Dung, càng ngày càng táo bạo.

Lệ Tranh chỉ có một câu trả lời duy nhất:

“Xê ra! Cút xa bố mày ra!”

Đống snack Vệ Dung gửi, Lệ Tranh không hề động vào. Cậu bảo đàn em chia cho cả lớp. Vì nhiều quá nên mấy lớp bên cạnh cũng được chia ké một ít khoai tây chiên với chocolate.

Còn bó hoa, lớp trưởng tận dụng triệt để, bê đi tặng cô chủ nhiệm với lý do “cả lớp muốn bày tỏ chút tấm lòng”.

Cô chủ nhiệm thì khỏi nói, vừa bất ngờ vừa… dị ứng. Ôm bó hoa mà hắt xì suốt buổi chiều, tức mình cho thêm hai đề toán.

Tan học, Tiêu Dĩ Hằng chào tạm biệt các bạn rồi thong thả rời khỏi lớp.

Anh từng nghĩ sau một năm du học, chắc mối quan hệ với bạn bè sẽ xa cách, nào ngờ vừa quay lại, ánh mắt mọi người nhìn anh còn nhiệt hơn trước.

Nhưng dù ánh mắt có ấm áp cỡ nào, cũng chẳng thể làm tan lớp băng trong anh.

Tin tức tố của Tiêu Dĩ Hằng lạnh lẽo y hệt tính cách anh, là mùi băng giá trong gió, là rừng thông phủ tuyết, xa cách và khó gần.

Dù anh rất ít khi phát tán mùi hương, nhưng mỗi lần vận động mạnh vẫn sẽ thoang thoảng để người khác cảm nhận được.

Trước khi đi, anh đã là một trong những gương mặt nổi bật nhất trường. Bây giờ trở về, chắc chắn sẽ lại khuấy đảo cả sân trường một phen.

Trường Nhất Trung Hoa Thành là trường nội trú, chỉ có rất ít học sinh có hoàn cảnh đặc biệt mới được phép xin ở ngoài, nhưng đối với Tiêu Dĩ Hằng, chuyện đó chẳng phải vấn đề gì to tát. Anh nói muốn xin ở ngoài, giáo viên chủ nhiệm chẳng cần hỏi han gì đã lập tức ký giấy cho phép, cho anh mỗi ngày được về nhà nghỉ ngơi.

Học sinh được đặc cách ở ngoài không nhiều, nên mỗi lần tan học, cổng trường thường vắng vẻ, chẳng mấy ai.

Tiêu Dĩ Hằng không ngờ rằng, vừa ra khỏi cổng trường đã gặp được một vở kịch hay.

“Ê, mọt sách! Gói khoai tây chiên mày đang cầm lấy từ nơi nào ra đấy hả?!”

Một giọng nói cục cằn vang lên. Tiêu Dĩ Hằng quay đầu nhìn, thấy trong hẻm nhỏ bên ngoài cổng trường, một tên thanh niên ăn mặc như lưu manh đang chặn một cậu con trai đeo kính mặc đồng phục trường Nhất Trung vào tường.

Cậu con trai kia thật ra cũng không thấp, nhưng vì lưng hơi còng, người gầy tong teo như cây sậy, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình như bao tải, cả người trông rất thiếu sức sống. Cậu ta đeo kính dày cộp, tóc thì che kín trán như nắp nồi úp xuống, nhìn từ đầu đến chân không khác gì mọt sách chính hiệu.

“Khoai... khoai tây chiên?” Mọt sách sợ đến run rẩy, ôm chặt túi khoai trong lòng, lắp bắp đáp: “Là... bạn lớp bên cho tôi…”

Tên lưu manh tóc đỏ như gà trống, giọng nói cũng y chang đang gáy sáng: “Bạn lớp bên nào? Là Lệ Tranh đưa cho mày đúng không?!”

“Không… không phải!” Mọt sách hoảng loạn lắc đầu, cả người ép sát vào tường: “Tôi có quen Lệ Tranh, nhưng cậu ấy không quen tôi… Sao cậu ấy lại cho tôi khoai chiên được chứ…?”

“Nói láo! Gói khoai này là ông đây nhờ người mang từ nước ngoài về, trên mạng còn chả có bán! Sáng nay tao mới gửi đến, mày tối nay đã xách ra rồi, không phải Lệ Tranh đưa thì mày ăn trộm của cậu ấy chứ gì?” Tên tóc đỏ gào lên, cứ mỗi câu lại kèm theo một từ chửi, mồm hắn như máy bắn liên thanh chửi rủa, khiến cả hẻm nhỏ vang vọng đầy tiếng chửi thề.

Đối diện với sự chất vấn đó, cậu mọt sách lại đẩy gọng kính lên, như thể muốn cố đấm ăn xôi mà lý luận đến cùng: “Anh gì ơi, anh đang mắc lỗi logic đấy. Câu nếu không phải... thì chắc chắn là… chỉ áp dụng trong điều kiện hai khả năng loại trừ lẫn nhau. Nhưng trong trường hợp này, việc Lệ Tranh đưa tôi khoai tây chiên, và việc tôi trộm của cậu ấy, hai điều đó không tạo thành chuỗi logic loại trừ. Anh đã bỏ qua nhiều khả năng khác, ví dụ như trên đời có hai gói khoai tây chiên giống hệt nhau, gói tôi cầm chỉ tình cờ giống hoặc là Lệ Tranh không thích gói đó, tặng cho người khác, người đó lại đưa lại cho tôi…”

Rõ ràng cậu ta sợ tới mức chân run lẩy bẩy, nhưng lại vẫn cố cãi lý đến cùng.

Và kết quả là… tên tóc đỏ mất hết kiên nhẫn, vung tay đẩy mạnh cậu ta một cú.

“Bộp” một tiếng, sau đầu mọt sách va mạnh vào tường, cậu ta bật ra tiếng rên đau đớn, cả người cuộn lại vì choáng, trông có vẻ rất nặng.

Thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, Tiêu Dĩ Hằng không thể làm ngơ được nữa.

Anh lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng lạnh đến thấu xương: “Dừng tay!”

Giọng anh không lớn, nhưng vừa vang lên liền khiến người ta dựng tóc gáy.

Tên tóc đỏ ngớ người, quay đầu nhìn lại. Khi thấy vóc dáng cao ráo và khí chất lạnh lùng của Tiêu Dĩ Hằng, hắn khựng lại trong giây lát, nhưng khi thấy anh mặc đồng phục Nhất Trung, sự căng thẳng trong mắt hắn lập tức biến mất.

Hắn cười khinh: “Lại thêm thằng mọt sách yếu đuối nữa à?”

Tiêu Dĩ Hằng chẳng thèm đáp lời. Anh bước thẳng tới, chắn trước người bạn học bị bắt nạt, nhỏ giọng nói: “Cậu đi trước đi.”

Mọt sách vội vàng gật đầu, nhặt balo rơi dưới đất, quay người định chạy.

“Đứng lại đó cho tao!” Tên lưu manh túm lấy quai cặp, gằn giọng: “Ông chưa hỏi xong, mày dám đi?!”

Vừa dọa, hắn vừa tỏa ra khí tức mang tính áp chế, hắn là một alpha, giờ đang dùng mùi hương của mình để ép người khác phục tùng!

Quả nhiên, mọt sách lập tức bị ảnh hưởng. Cậu ta run bần bật, ánh mắt lơ mơ, hai chân mềm nhũn.

Tên lưu manh vốn nghĩ rằng Tiêu Dĩ Hằng cũng sẽ chịu không nổi áp lực ấy, nào ngờ anh không hề nhúc nhích, trái lại, trong nháy mắt, một luồng khí lạnh như tuyết lớn tràn ngập cả không gian, khí tức như băng tuyết mùa đông quét qua, dập tắt khí thế hung hăng kia trong chớp mắt.

Đây mới là pheromone của một alpha đỉnh cấp.

Không thể trốn, không thể tránh, không thể phản kháng.

Tên lưu manh run cầm cập, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt trắng bệch như tờ giấy. Dù vậy, hắn vẫn cố gắng nghiến răng, rít ra từng chữ: “Mẹ nó… mày xen vào chuyện của tao làm gì…?”

Tiêu Dĩ Hằng nhàn nhạt đáp: “Đây không phải chuyện xen vào.”

Là học sinh của Nhất Trung, khi thấy đàn em bị bắt nạt, đương nhiên anh không thể làm ngơ, nhưng tên lưu manh lại hiểu sai ý của anh.

“Mày… mày với Lệ Tranh có gì à?!”

Dưới áp lực của pheromone, hắn vừa nói vừa run rẩy, cố gồng dậy một cú đấm yếu xìu mà cũng không trúng được.

Tiêu Dĩ Hằng nghiêng người né tránh, bình tĩnh nói: “Tôi thấy… đầu óc anh có vấn đề logic nghiêm trọng đấy.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Một lời khuyên chân thành: đừng bao giờ cố cãi lý với học sinh giỏi, vì bạn sẽ không thắng được họ đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play