Một đêm say rượu.

Thẩm Linh San tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau.

Cô nằm trên giường, nhìn căn phòng lạ lẫm nhưng không chút hoảng loạn. Cô nhớ rõ tối qua mình rất khổ sở, và cũng nhớ rằng cô đã gặp Lục Hành Châu ở quán bar sau khi uống rượu.

Lúc đó, cô cảm thấy cô đơn vô cùng, như thể toàn bộ thế giới đã bỏ rơi mình.

Cô cảm thấy ủy khuất vì mẹ không quan tâm đến mình. Cô biết mẹ có tiền, và thậm chí cô biết mẹ đã mua nhà cho em trai và em gái rồi.

Cô không thật sự yêu cầu mẹ phải mua nhà cho mình, nhưng thái độ của mẹ hôm qua khi sợ cô hỏi về tiền bạc khiến cô cảm thấy tổn thương.

Dù cô cũng là con gái của mẹ, tại sao mẹ lại không nhìn tới cô?

Mới nghĩ tới đây, cô lại thấy nghẹn ngào, vùi mặt vào trong chăn để giấu đi những giọt nước mắt.

Đúng lúc đó, cửa phòng bất ngờ bị mở ra.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy Lục Hành Châu bước vào mà không gõ cửa.

Cô bực bội, khuôn mặt đanh lại, tức giận nói: “Anh ra ngoài!”

Lục Hành Châu không so đo, chỉ nhàn nhạt nói: “Em có biết đây là nhà của ai không?”

Thẩm Linh San nghe vậy, lập tức vội vàng bò ra khỏi giường.

Cô định chạy đi, nhưng khi cúi xuống, cô phát hiện mình đang mặc bộ đồ không phải của mình, mà là bộ đồ cô không nhớ đã thay từ lúc nào.

Cô hoảng hốt, mắt mở to nhìn Lục Hành Châu, tức giận hỏi: “Anh chạm vào tôi?!”

Lục Hành Châu tay nhét trong túi quần, bước vào phòng rồi ngồi xuống ghế sofa, bình thản rút ra điếu thuốc rồi mới nhìn cô, cười như không cười, nói: 

“Bằng không thì sao? Nếu không phải tôi giúp em thay đồ, em nghĩ ai sẽ làm vậy?”

Thấy Thẩm Linh San tức giận với vẻ mặt đáng yêu, Lục Hành Châu lại nhếch miệng cười, lại nói: 

“Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, trên người em, còn chỗ nào chưa thấy đâu?”

Thẩm Linh San nghe xong, mặt lập tức đỏ bừng. Cô tức giận nắm lấy chiếc gối, ném mạnh về phía Lục Hành Châu, mắt trừng trừng, mắng: “Lưu manh!”

Lục Hành Châu khẽ cười, dễ dàng đón lấy chiếc gối.

Hắn vứt gối sang một bên rồi lại nhìn cô, cười nhẹ: 

"Ai mới là kẻ lưu manh? Đêm đó ở gara, ai là người chủ động bò lên người tôi?”

Thẩm Linh San tức giận, mặt đỏ như gấc, trừng mắt nhìn hắn, không thể phản bác lại.

Lục Hành Châu nhìn cô một lúc rồi nói: 

“Thay quần áo đi, xuống lầu ăn cơm.”

Thẩm Linh San vẫn chưa hết tức giận, quên mất Lục Hành Châu không thể chọc, lại nắm lấy chiếc gối và ném tiếp về phía hắn rồi vội vã chạy vào phòng tắm.

Chiếc gối không trúng Lục Hành Châu mà rơi xuống chân hắn. 

Hắn thản nhiên nhìn xuống, đôi mắt hơi khép lại.

Sau một lúc lâu, Lục Hành Châu cúi người, vừa gạt tàn thuốc, vừa một tiếng thở dài vô thức thoát ra.

Trong lòng nghĩ, trên đời này có biết bao nhiêu cô gái, sao hắn lại đặc biệt coi trọng "tổ tông" này?

*****

Thẩm Linh San thay quần áo xong, ra ngoài, định lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

Lục Hành Châu vẫn ngồi trên sô pha, thản nhiên dập tàn thuốc vào gạt tàn, chẳng hề nhìn cô, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Em coi đây là đâu? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?"

Thẩm Linh San đang bước ra cửa, nghe thấy vậy thì dừng bước, quay lại nhìn hắn, hiểu chuyện nói: 

"Cảm ơn anh đã cho tôi ở lại tối qua."

Cô vẫn nhớ rõ tối qua mình uống say, Lục Hành Châu không những không nhân lúc cô say mà làm gì, còn đưa cô về chung cư. 

Tối qua, cô không muốn quay về căn hộ trống vắng, cũng không muốn về nhà cũ của Thẩm gia, nên đã nhờ Lục Hành Châu cho mình ở lại một đêm.

Lục Hành Châu đưa cô về nhà hắn. 

Những chuyện sau đó cô không nhớ rõ, vì lúc ở trên xe của hắn, cô đã thiếp đi và ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã là hôm sau.

Cô không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết liệu mình có lại lên giường với Lục Hành Châu hay không. 

Nhưng một điều cô chắc chắn là, hắn đã giúp cô thay quần áo, điều đó có nghĩa là hắn chắc chắn đã chạm vào cô. Cô nghĩ vậy.

Tuy nhiên, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn, dù sao như Lục Hành Châu nói, cũng không phải lần đầu tiên. Huống chi hắn là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, ngủ với hắn cũng không có gì xấu.

Cô chỉ không biết liệu hắn có làm gì thêm tối qua không. Để đảm bảo, cô quyết định sau này sẽ đi mua thuốc tránh thai.

Lục Hành Châu nhìn cô, không ngờ cô lại nói lời cảm ơn, ánh mắt phức tạp hắn lướt qua cô.

Thẩm Linh San tưởng hắn sẽ không tha cho cô, vì thế nói: "Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi đã nói cảm ơn rồi m, huống chi tối qua anh cũng chiếm không ít tiện nghi của tôi, tôi cũng không đòi lại mà!"

Lục Hành Châu: "..."

Hắn không hiểu mình đã chiếm tiện nghi thế nào, nhưng thật ra tối qua, con "ma men" đó đã khiến hắn mất mặt, làm ướt hết bộ âu phục của hắn.

Hắn nhìn Thẩm Linh San một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài trong lòng, rồi dập tàn thuốc vào gạt tàn, đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Dù sao cũng phải đi, ăn trưa rồi hẵng đi."

Hắn sắp phải đi công tác, chẳng có lý do gì để giữ Thẩm Linh San lại ở đây, chi bằng để cô tự do vài ngày.

Thẩm Linh San thấy Lục Hành Châu đi ra cửa, không tự chủ mà mím môi dưới, sau đó cũng theo hắn xuống lầu.

Khi xuống tới nơi, người hầu đã chuẩn bị xong bữa trưa. Dì Lưu thấy Lục Hành Châu, vội vàng cười tươi nói: 

"Lục tổng, cơm trưa đã sẵn sàng, ngài muốn ăn ngay bây giờ không?"

Lục Hành Châu chỉ đáp một tiếng "Ừ", rồi đi về phía nhà ăn.

Thẩm Linh San vì tối qua chưa ăn gì, bụng cũng đói, nên đơn giản để túi xách lại trên sô pha rồi đi theo vào ăn.

Cô ngồi xuống đối diện Lục Hành Châu, liếc nhìn bữa cơm trưa.

Mâm cơm trưa rất phong phú, nhưng Thẩm Linh San từ nhỏ đã kén ăn, chỉ có món cua cô muốn ăn nhưng lại lười động đũa, cuối cùng chỉ chọn một ít trứng hấp phù dung, múc một chút canh vào bát.

Lục Hành Châu ngồi đối diện, nhìn cô ăn mà không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Cả bàn đồ ăn mà không có món nào hợp khẩu vị của em sao?"

Thẩm Linh San đáp: "Không phải, tôi không có đói lắm."

Dù Thẩm Linh San khá kén ăn, nhưng cô cũng hiểu rằng một bàn đầy món ăn này chắc chắn là do đầu bếp đã rất tâm huyết. Cô không muốn làm mất công sức của người đã nấu nướng, nên chỉ đành nói mình không đói lắm.

Lục Hành Châu vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát cô.

Thực ra cô không ăn no, nên ánh mắt vô tình lướt qua đĩa cua trên bàn. Cô do dự, không biết có nên lột vài con cua không.

Ánh mắt ấy lọt vào mắt Lục Hành Châu.

Hắn nhìn theo ánh mắt của cô, cho rằng Thẩm Linh San chỉ đơn giản là muốn ăn, nên hắn duỗi tay ra, đưa đĩa cua đến trước mặt cô, nói: "Ăn đi."

Thẩm Linh San khẽ mím môi dưới, đáp: "Tôi lười lột."

Lục Hành Châu nhìn cô, im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: "Lười đến nỗi không ăn sao?"

Thẩm Linh San cảm thấy hắn đang chế giễu mình, liền không vui mà liếc hắn một cái.

Lục Hành Châu nhìn cô trong giây lát, rồi cầm khăn lau tay, sau đó từ đĩa cua lấy một con và bắt đầu lột vỏ, thong thả và điềm tĩnh. Hắn lột xong, đưa một chén cua thịt nhỏ đến trước mặt cô, lau khô tay rồi nói: "Ăn đi."

Thẩm Linh San ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ Lục Hành Châu lại chịu giúp mình lột cua.

Hắn lau khô tay, ngẩng đầu lên thấy cô đang nhìn mình chăm chú, trêu trọc: "Sao vậy? Lười không ăn thật sao?"

"…"

Thẩm Linh San cảm thấy Lục Hành Châu thật sự là người vừa kỳ quặc vừa độc miệng. Mỗi lần hắn nói gì, đều có chút chế giễu, chẳng bao giờ nói những lời dễ nghe. 

Nhưng nhìn thấy hắn đã giúp mình lột cua, cô cũng không muốn tranh cãi nữa, chỉ lặng lẽ cầm muỗng lên và chuyên tâm thưởng thức món cua.

*****

Ăn xong bữa trưa, Thẩm Linh San chuẩn bị rời đi, đúng lúc Lục Hành Châu cũng có việc phải ra ngoài, anh liền đưa cô đi.

Khi xe chạy ra khỏi khu, Thẩm Linh San nhìn thấy một hiệu thuốc phía trước và nói với Lục Hành Châu: "Dừng lại phía trước đi! Tôi muốn mua chút đồ."

Lục Hành Châu lái xe tới và dừng lại, nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy, không khỏe à?"

Thẩm Linh San vừa tháo dây an toàn vừa đáp: "Tôi muốn mua thuốc tránh thai."

"…"

Lục Hành Châu nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Thẩm Linh San thấy hắn nhìn mình, bèn hỏi lại: "Sao vậy?"

Cô chợt nhớ ra, bèn hỏi tiếp: "Anh tối qua có mang bao không?"

Lục Hành Châu nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, vẻ mặt không biết nên nói gì. Cuối cùng, anh không nhịn được mà cười.

Thẩm Linh San thấy hắn cười, liền không vui, hỏi: "Anh cười cái gì?"

Lục Hành Châu khởi động xe, nói: "Thẩm Linh San, xem ra em trong chuyện này thật sự chẳng có chút kinh nghiệm nào. Làm mà không cảm giác được sao?"

Thẩm Linh San: "…"

Thực ra, cô cũng có chút nghi ngờ tối qua có xảy ra chuyện gì không, vì cơ thể cô không hề cảm thấy gì bất thường. Cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lần trước khi cô và Lục Hành Châu ngủ cùng nhau.

Cô nhìn Lục Hành Châu, lúc này mới nhận ra, hắn chỉ giúp cô thay quần áo mà thôi.

"Tôi giúp em thay quần áo, có nghĩa là phải ngủ với em sao? Em say đến mức ấy, làm sao có thể khiến tôi phản ứng được, chẳng khác gì ngủ với cái đầu gỗ."

Hắn không phải kiểu người sẽ cưỡng ép phụ nữ, mà cũng không muốn ngủ với một "đầu gỗ". 

Tối qua, khi Thẩm Linh San say rượu, hắn không thể nào làm gì khi cô không tỉnh táo. 

Thậm chí quần áo của cô cũng không phải hắn thay giúp.

Hắn coi trọng Thẩm Linh San, nhưng nếu cô không muốn, hắn cũng không đến mức ép buộc cô.

Đưa Thẩm Linh San đến chung cư của cô, Lục Hành Châu dừng xe lại, nhìn cô và nói: "Tôi sắp đi công tác một thời gian, đừng tùy tiện uống rượu ở ngoài một mình."

Hắn nhìn cô, trong đầu chợt nhớ lại lần trước khi cô say rượu dựa vào lòng hắn, nói rằng cha cô muốn đưa cô đi tân tình, cô đến trêu đùa hắn chỉ để tìm một chỗ dựa.

Dù không hiểu tại sao cô lại không còn cần hắn làm chỗ dựa nữa, nhưng vẫn nhìn cô, cho cô một liều thuốc an thần: "Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi cho tôi."

Thẩm Linh San nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Cô không nhớ mình từng say rượu, dựa vào Lục Hành Châu và nói những lời như vậy. 

Nhưng nghe Lục Hành Châu nói, không hiểu sao cô cảm thấy yên tâm trong lòng.

Cô không tự chủ được mà nhìn Lục Hành Châu một lúc, nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play