Thẩm Linh San vừa nghe Diệp Hạo nói là tình cờ gặp Lục Hành Châu ở cửa, liền không hỏi thêm gì nữa.

Tối nay tâm trạng cô vốn đã chẳng tốt, nên suốt bữa ăn hầu như không nói gì, cơm cũng chẳng ăn được bao nhiêu, ngược lại lại uống không ít rượu.

Đến khi cô cầm dụng cụ khui chai định mở chai rượu thứ ba, Diệp Hạo mới nhận ra không ổn, vội đưa tay giật lấy chai vang đỏ và đồ mở nắp trong tay cô, nói:

“Cô nãi nãi, đây là rượu! Lúc đầu bảo là uống đồ uống mà?”

Hắn nhanh chóng đem chai rượu cất ra phía sau bàn.

Nhìn Thẩm Linh San cúi đầu, bàn tay đặt trên mặt bàn, gương mặt trắng nõn đỏ bừng vì say, ánh mắt mông lung, rõ ràng đã không còn tỉnh táo.

Hắn không khỏi lo lắng hỏi:

“Cậu làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à? Ba cậu lại đánh? Hay là mẹ cậu lại mặc kệ nữa?"

Diệp Hạo từ nhỏ đã cùng Thẩm Linh San lớn lên, rất hiểu tính cô.

Thẩm Linh San là kiểu người mạnh mẽ, đa số thời gian đều lạc quan, vô tư, nhưng mỗi lần buồn hay chạy đi khóc, chín phần mười đều vì chuyện gia đình.

Lúc này cô không trả lời, vẫn cúi đầu ngẩn ngơ nhìn mặt bàn.

Diệp Hạo thấy cô như vậy càng thêm lo lắng, liền hỏi:

“Nếu không thoải mái, hay là để tớ đưa cậu về trước?”

Thẩm Linh San lắc đầu.

Lúc này cô mới quay sang nhìn Diệp Hạo, giọng khàn khàn nói:

“Không phải còn nói muốn đi uống rượu sao? Tớ muốn đi uống rượu.”

Diệp Hạo nhíu mày:

“Cậu uống thành ra như vậy rồi, còn muốn uống nữa à?”

Ánh mắt Thẩm Linh San nhìn hắn lập tức ầng ậc nước, như thể chỉ cần hắn nói thêm một câu, nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.

Diệp Hạo từ nhỏ sợ nhất là thấy cô khóc, bởi vì một khi cô đã khóc thì không ai dỗ nổi.

Vì vậy hắn lập tức đầu hàng:

“Được được được, uống thì uống, lát nữa tớ đưa cậu về.”

Đang dỗ Thẩm Linh San, Diệp Hạo ngẩng đầu lên thì vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lục Hành Châu đang nhìn về phía hắn.

Hắn khựng lại, ngẩn người trong chớp mắt.

Tuy không rõ rốt cuộc Lục Hành Châu đang nhìn mình vì điều gì, nhưng trong lòng Diệp Hạo không khỏi hoang mang, lo sợ bản thân tiếp đón chưa chu đáo. Vì thế, hắn lập tức cúi người hỏi dò với giọng đầy cung kính:

“Anh, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Có cần em gọi nhà bếp làm lại vài món khác không?”

Lời nói là như vậy, nhưng trong lòng hắn lại đang gào thét:
Diêm Vương gia này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?!

Rõ ràng chính miệng anh nói không ăn tối, chỉ tiện đường ghé qua ăn cùng bọn họ. Nhưng từ lúc bước vào đến giờ, Lục Hành Châu chưa hề động đũa lấy một lần. Hắn gọi cả bàn đồ ăn sang trọng thế này, chẳng lẽ không có món nào vừa miệng anh ta?

Không lẽ... thật sự rảnh rỗi quá nên đến đây để giết thời gian?!

Thấy không khí có phần gượng gạo, Diệp Hạo cười gượng rồi tiếp tục tìm lời phá tan sự im lặng:

“À đúng rồi, lát nữa bọn em định lên lầu uống rượu, anh có muốn cùng tụi em một ly không?”

Thật sự mà nói, câu mời này hắn chỉ buột miệng nói cho có, kiểu khách sáo lấy lệ thôi. Có trời mới biết — nếu Lục Diêm Vương mà đi thật, thì cái bầu không khí tiệc tùng đó làm gì còn ai dám bung xõa nữa?!

Vậy mà... ông trời đúng là có mắt nhưng không có tai.

Lục Hành Châu nhìn hắn, gật đầu rất đạm nhiên, giọng trầm ổn như thể chuyện đó là đương nhiên:

“Không chuẩn bị gì làm quà sinh nhật. Lát nữa uống rượu, tính hết cho tôi. Coi như thay quà chúc mừng cậu.”

Diệp Hạo nghe xong suýt chút nữa trượt ghế vì cảm động... nhưng cũng vừa hoang mang tột độ.

Thật sự là ca ca của tôi ư?!

Tôi có tài đức gì mà có thể được Lục Hành Châu bao nguyên bữa rượu?!

Tuy trong lòng run rẩy lo sợ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn nặn ra nụ cười nịnh nọt, ánh mắt lấp lánh như sắp rơi nước mắt:

“Cảm ơn anh!”

Lục Hành Châu: “…”

…..

Dùng bữa tối xong, cả nhóm liền rời khỏi nhà hàng, lên thẳng tầng 13 của khách sạn, nơi có quán bar riêng mà họ đã chuẩn bị để tiếp tục cuộc vui.

Tửu lượng của Thẩm Linh San vốn không tốt, đến lúc này đã có chút ngà ngà say, bước chân cũng bắt đầu loạng choạng. Diệp Hạo đỡ lấy cô, không khỏi lo lắng khuyên nhủ:

“Hay là để tớ đưa cậu về trước nhé? Nhìn cậu đi còn không vững, uống thêm nữa chỉ sợ mấy hôm tới khó chịu đấy.”

Thẩm Linh San lắc đầu, khẽ nói:

“Say càng tốt.”

Bởi vì say rồi, cô sẽ không cần phải nghĩ đến gương mặt giả tạo và kinh tởm của cha ruột cùng mẹ kế nữa.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng tuyệt đối không đi xem mắt với Chung Phù.

Ở Bắc Thành, ai mà không biết Chung Phù là kẻ trăng hoa nổi tiếng, phụ nữ bên cạnh thay như thay áo. Hơn nữa giới của bọn họ vốn đã loạn—cô từng nghe kể không ít chuyện về hắn và đám bạn, người thì dùng thuốc, kẻ thì tham gia tiệc thác loạn.

Mấy chuyện ấy dù không truyền ra ngoài, nhưng trong giới ai cũng biết. Cô không tin cha và mẹ kế lại không hay biết.

Họ rõ ràng biết hết, vậy mà chỉ vì Chung Phù để mắt tới cô, liền muốn đẩy cô vào hố lửa.

Càng nghĩ càng tủi thân, Thẩm Linh San sau khi lên lầu lại tiếp tục uống thêm mấy ly nữa.

Cô chỉ muốn mình say mèm một trận, ngủ một giấc thật dài, tỉnh dậy rồi chẳng cần nghĩ gì nữa—giá mà có thể quay lại những ngày còn thơ bé, khi ba vẫn còn là người ba yêu thương cô, mẹ vẫn là người mẹ duy nhất mà cô tin tưởng. Không giống như bây giờ—ba đã không còn là ba, mẹ cũng chẳng còn là mẹ của riêng cô.

Diệp Hạo đứng bên cạnh nhìn mà không yên tâm, không dám để mặc cô tiếp tục uống như vậy, sợ sẽ xảy ra chuyện. Cuối cùng đành lặng lẽ đổi toàn bộ rượu của Thẩm Linh San thành nước trái cây.

Thẩm Linh San không ngốc, cũng không hoàn toàn say. Vừa nhấp một ngụm nước trái cây, cô đã lập tức nhận ra Diệp Hạo đã lén đổi rượu của mình.

Cô hơi buồn, quay sang nhìn cậu:

“Diệp Hạo, tại sao lại đổi rượu của tớ?”

Đến cả rượu cũng không được uống. Ngay cả việc muốn say một trận cũng không thể.

Diệp Hạo nhận ra cảm xúc của Thẩm Linh San đêm nay không ổn, chân thành hỏi:

“Rốt cuộc cậu sao vậy? Có chuyện gì thì cứ nói với tụi tớ, uống rượu giải sầu thì giải quyết được gì đâu.”

Thẩm Linh San khẽ lắc đầu, giọng nghẹn ngào:

“Nhưng tớ không muốn nói gì cả.”

Cô chỉ đơn giản là muốn say. Say rồi ngủ một giấc thật sâu.

Cô buông ly rượu, đứng dậy bước ra ngoài.

Diệp Hạo lo cô gặp chuyện, lập tức đuổi theo:

“Này, cô nãi nãi, cậu lại định đi đâu đấy?”

“Đi toilet.” 

Cô đáp mà không ngoảnh lại, bước chân lảo đảo nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.

Bạn bè thân thiết, ai vào ai ra, cô đều rõ. Sở dĩ dám uống đến vậy, là vì cô biết Diệp Hạo sẽ luôn trông chừng, sẽ không để cô gặp nguy hiểm.

Thẩm Linh San loạng choạng đi về phía toilet, Diệp Hạo chẳng khác gì người hầu chăm tổ tông, lo lắng đi theo đến tận cửa:

“Tớ chờ cậu bên ngoài, xong thì mau ra đấy nhé!”

“Biết rồi.” 

Cô đáp khẽ, giọng say mèm.

Diệp Hạo đợi một lát thì thấy cô bước ra. Khuôn mặt đỏ ửng vì rượu.

Cậu thở dài, càu nhàu:

“Trời ơi tổ tông, làm ơn cho tớ được yên đi. Cậu uống thành thế này rồi còn chạy loạn. Nếu xảy ra chuyện gì, tớ biết ăn nói với bà ngoại cậu thế nào đây?”

Thẩm Linh San bật cười khẽ:

“Tớ chỉ uống chút rượu thôi, đừng làm quá như thể tớ đang đi tìm ch.ết vậy.”

Cô vừa nói vừa đi loạng choạng về phía trước, ngoái đầu lại trò chuyện cùng Diệp Hạo, hoàn toàn không để ý phía trước có người.

Rầm một tiếng, cô đâm sầm vào một người đàn ông, không chỉ va vào mà còn vô tình dẫm lên chân người ta.

Diệp Hạo vừa nhìn thấy người bị đụng phải là ai thì hồn vía lập tức bay lên mây. Cậu lao tới kéo Linh San ra, gương mặt nở nụ cười cầu hòa, liên tục xin lỗi:

“Anh Châu! Thật sự xin lỗi! Linh San uống hơi nhiều, hoàn toàn không cố ý. Anh đại nhân rộng lượng đừng chấp cô ấy nhé!”

Lục Hành Châu đang đứng ngoài ghế lô hút thuốc. Hắn vừa dụi điếu thuốc vào thùng rác, ánh mắt lơ đãng quét qua tay Diệp Hạo đang nắm tay Thẩm Linh San.

Ánh mắt hắn dừng lại trên tay hai người vài giây, bất chợt dâng lên một cơn phiền muộn khó hiểu.

Thế nhưng khi ngẩng đầu lên, cảm xúc phiền lòng ấy lại như chưa từng tồn tại, hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt lạnh nhạt kia.

Hắn quay sang nhìn Thẩm Linh San, không ngờ cũng bắt gặp ánh mắt cô đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt của hắn lập tức đổi thành một chút hứng thú. Hắn mỉm cười, bình thản nói:

“Thẩm tiểu thư cũng được coi là người quen, chỉ là vô tình va phải một chút thôi, tôi không đến mức chấp nhặt làm gì.”

Diệp Hạo suýt rớt tròng mắt.

Nghe lầm không? Hắn vừa nghe thấy gì? Lục Hành Châu… không tính toán?

Hắn không phải có tiếng là người sạch sẽ đến bệnh hoạn sao?

Trước đây có nữ minh tinh vô cùng xinh đẹp muốn quyến rũ Lục Hành Châu. Cô ta bỏ tiền mua chuộc tài xế bên cạnh hắn, tự tiện lên xe, tính toán chờ hắn xuất hiện rồi chủ động nhào vào lòng.

Nhưng cô ta không ngờ lại đá trúng tấm sắt cứng nhất—Lục Hành Châu vốn nổi danh trong giới với chứng sạch sẽ gần như bệnh lý. Đối mặt với một mỹ nhân như vậy, hắn không chỉ hoàn toàn không động lòng mà còn lạnh mặt, thẳng tay sai bảo vệ ném cô ta ra ngoài.

Chuyện khoa trương nhất là, nghe nói đêm đó hắn còn nổi giận đến mức đích thân châm lửa đốt luôn chiếc xe mới trị giá cả trăm triệu—chỉ vì cảm thấy bẩn thỉu khi bị một người phụ nữ không rõ lai lịch ngồi vào.

Thế nên khi nãy Thẩm Linh San va vào hắn, Diệp Hạo sợ đến tim sắp rớt ra ngoài, liền vội vàng kéo cô tránh xa.

Vậy mà bây giờ — Lục Hành Châu lại chỉ nói một câu nhẹ như không: “Không đến mức chấp nhặt.”

Thật sự… chỉ là đụng một chút thôi sao?

Anh ơi, anh có nhìn thấy trên áo vest của mình in nguyên dấu tay dính nước không? Giày da cũng bị dẫm một cái rõ ràng. Sao lại bình tĩnh đến thế?

Diệp Hạo không dám hiểu, cũng không muốn hiểu. Người đàn ông này âm tình bất định, tốt nhất vẫn nên tránh xa thì hơn.

Cậu vội cười làm lành thêm một câu:

“Cảm ơn anh rộng lượng! Đợi Linh San tỉnh lại, em sẽ bảo cô ấy xin lỗi anh.”

Rồi định kéo Thẩm Linh San rút lui an toàn về ghế lô.

Nhưng Thẩm Linh San lại ngồi xổm xuống ngay bên ngoài, xoa cổ chân, ngước lên nhìn cậu nói:

“Cậu vào trước đi, tớ muốn ở ngoài một lát.”

Diệp Hạo trố mắt nhìn cô, ý bảo: Cậu chắc chứ? Biết đây là ai không? Là Diêm Vương gia đấy!

Nhưng cô không đáp lại nữa. Ánh mắt rơi vào khoảng không, im lặng không biết đang nghĩ gì.

Diệp Hạo ngẫm lại — dù sao Lục Hành Châu cũng là bạn tốt của tứ ca Linh San, chắc không đến mức làm khó cô. Thế là cậu gắng gượng gật đầu, rút lui có trật tự:

“Vậy… làm phiền anh để mắt giúp em chút. Cô ấy say rồi, sợ chạy lung tung.”

Lục Hành Châu không trả lời, chỉ im lặng hút thuốc.

Diệp Hạo nhìn Lục Hành Châu, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Linh San đang ngồi xổm một bên, ngẩn người không biết đang suy nghĩ gì. Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài, tự mình quay lại ghế lô trước.

Thẩm Linh San ngồi một lúc, chính cô cũng chẳng rõ bản thân đang làm gì.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn Lục Hành Châu:

“Lục Hành Châu, có thể cho em xin một điếu thuốc được không?”

“Không thể.” Hắn thẳng thừng từ chối, dụi tàn thuốc vào thùng rác.

Thẩm Linh San chẳng giận, chỉ cúi đầu xoa cổ chân, rồi từ từ đứng dậy.

Khi ánh mắt cô chạm vào gương mặt tuấn tú kia, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Nếu ba và mẹ kế định đẩy cô vào tay kẻ như Chung Phù chỉ để đổi lấy chút lợi ích, thì cô thà tự mình tìm một chỗ dựa còn hơn.

Lục Hành Châu, quyền có, sắc có, lại còn khiến người như Chung Phù không dám hó hé.

Đáng tiếc, cô đã quên mất — người đàn ông trước mặt mới là người tuyệt đối không thể dây vào.

Nhưng lúc này, trong men rượu và sự tuyệt vọng, cô lại can đảm đến mức lạ thường.

Cô bước đến trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi:

“Lục Hành Châu, anh có bạn gái chưa?”

Lục Hành Châu nhìn cô, như một thợ săn chờ con mồi tự chui vào bẫy. Hắn bỏ một tay vào túi quần, nhàn nhã trả lời:
“Chưa. Rồi sao?”

Nghe câu đó, Thẩm Linh San bất ngờ nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Đôi mắt sáng rực, cô nhìn hắn, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

“Vậy… em có thể làm bạn gái anh không?”

Nếu lúc này Diệp Hạo có mặt, chắc cậu đã ngất ngay tại chỗ rồi.

Tổ tông ơi! Cậu biết cậu vừa chọc ai không? Đó là Lục Hành Châu! Lục Diêm Vương đấy!

Nhưng Diệp Hạo không có ở đây, mà Thẩm Linh San… thì đã làm rồi.

Cô nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời.

Lục Hành Châu im lặng một lúc lâu, rồi giơ tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ:

“Thẩm Linh San, đây là do em tự rước lấy, sau này, đừng trách tôi không buông tha em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play