Chương 3

“Là thật.”

Diệp Hành bóp sống mũi, giọng trầm xuống. Trên đường đi, anh đã nghe em gái mình – Diệp Thanh Thanh – kể lại mọi chuyện. Khi đang định lên tiếng thì từ kính chiếu hậu, anh đã thấy A Phong toàn thân co giật, mắt trắng dã, gân xanh nổi rõ, miệng phát ra tiếng "khẹc khẹc". Anh ta đã bị nhiễm rồi.

Trình Tương ngồi cạnh A Phong, phản ứng cực nhanh, rút dao kết liễu gọn lẹ.

Ánh mắt Hạ Cảnh Thanh trở nên u ám. Dù gì A Phong cũng là người đã cùng họ sống sót suốt hơn nửa tháng. Nếu nói không thấy buồn thì đúng là dối lòng.

Thi thể A Phong bị để lại cạnh xe. Hạ Cảnh Thanh cúi xuống, dùng một thanh gỗ lật áo hắn lên kiểm tra, không thấy vết cắn nào. Chỉ có một vết rạch dài khoảng năm phân nơi cánh tay phải, không sâu, nhưng đã mưng mủ tím tái — rõ ràng là dấu hiệu nhiễm bệnh.

“Ơ… cái gì đây? Sao có mảnh vải dính máu tang thi?”

Phía sau vang lên giọng Giang Ưu. Cậu đang ngồi xổm trên đất, nhặt một mảnh vải sọc trắng đen dính máu tím của tang thi.

“Nhìn giống áo khoác của anh Trình quá…” – Diệp Thanh Thanh thì thầm.

Nụ cười trên mặt Trình Tương cứng đờ:

“Sao, mọi người đang nghi tôi cố tình để A Phong bị nhiễm sao?”

Thấy anh ta nổi cáu, Diệp Thanh Thanh lập tức nép sau lưng anh trai, không dám nói gì thêm.

“Biết đâu là người sống sót nào khác mặc áo giống tôi rồi vứt lại cũng nên.” – Trình Tương liếc Giang Ưu, giọng đều đều.

Hạ Cảnh Thanh vứt mảnh vải đi, rồi dùng tay áo mình lau sạch tay cho Giang Ưu:

“Cái gì cũng nhặt, không thấy dơ hả?”

Giang Ưu lè lưỡi:

“Chậc chậc chậc~”

Lúc này, Hồ Thắng và Vương Tân Đông khoác vai nhau đi tới. Nhìn thấy thi thể A Phong, hai người không tỏ ra bất ngờ, còn hỏi:

“Cần chôn không?”

Hạ Cảnh Thanh không nói gì, Trình Tương thì gật đầu, bảo dù sao cũng sống cùng nhau mười mấy ngày, nên đào cho anh ta một cái huyệt.

“Anh không buồn chút nào à?” – Giang Ưu tò mò hỏi.

Trình Tương khựng lại, đôi mắt sau kính lóe lên tia sắc lạnh.

“Người chết không thể sống lại. Trong thời buổi này, có buồn cũng chẳng để làm gì.” – Anh ta nói, giọng lạc đi, động tác đào đất cũng chậm hẳn.

Hồ Thắng thở dài, ghé tai Giang Ưu, nói nhỏ:

“Em còn nhỏ nên chưa hiểu. Đàn ông tụi anh ít khi khóc. Nhưng đừng tưởng Trình anh bình thản như vậy là không buồn nha. Tối nay kiểu gì cũng trốn đi khóc một mình. Ở đây ngoài anh Hạ  ra, A Phong là người đối xử với Trình tốt nhất đấy.”

“Chậc… cũng có thể do A Phong hồ đồ nên mới bị quả báo thôi.”

Ồ vậy à…

Giang Ưu hơi nheo mắt, ánh mắt hổ phách lướt qua một tia mỉa mai.

Cậu không tin Trình Tương là kiểu người trọng tình nghĩa.

Dù không hiểu vì sao Trình Tương lại muốn cậu chết, rõ ràng cậu chưa làm gì cả, mà đã ra lệnh cho A Phong đẩy cậu vào miệng tang thi.

“Hừ, không có tôi nhắc thì cậu biết chắc?” – Hệ thống bỗng chen vào trong đầu, giọng khinh khỉnh.

Tâm trạng Giang Ưu hôm nay khá tốt, thế mà lại gật đầu công nhận, khiến hệ thống sốc đến mức phải đi kiểm tra dữ liệu xem có phải Giang Ưu bị khùng rồi không.

“Tiểu Giang Ưu ơi, ăn cơm thôi!” – Diệp Thanh Thanh gọi.

“Cô gọi tôi gì cơ?” – Giang Ưu đang bưng hộp cơm tự hâm nóng.

“Giang Ưu đó, nghe giống ‘nước tương’ nè, Giang Ưu – Xì Dầu, nghe thuận miệng ghê luôn.”

“Trò chơi chữ đó đáng bị trừ điểm đấy!” – Giang Ưu phản đối.

Diệp Thanh Thanh phá lên cười:

“Xì dầu à, cưng dễ thương ghê. Gọi chị một tiếng đi nào~”

“Biến.” – Giang Ưu không thèm ngẩng đầu.

“Ê, mày khi nào tốt bụng dữ vậy?” – Diệp Hành huých Hạ Cảnh Thanh bằng khuỷu tay – “Quan tâm tới thằng nhóc đó ghê. Này, hút một điếu không?” – Vừa nói vừa đưa thuốc lá.

Hạ Cảnh Thanh đang ngậm một cây kẹo mút, lắc đầu:

“Không hút. Cai rồi. Anh đừng làm hư con nít.”

“Gì đó? Mày tưởng mình là anh trai thiệt luôn à?” – Diệp Hành cười cười – “Mạt thế mà còn nhặt được một thằng em đẹp trai về nuôi, cũng giỏi thật.”

Hạ Cảnh Thanh đá anh một phát:

“Biến đi!”

“Không nói nữa, tao đi hỏi Trình Tương vụ lộ trình.”

“Ê... mày có thấy nghi A Phong là do Trình Tương sai không?”

“Cái gì?”

Diệp Hành khựng lại, quay đầu:

“Trình Tương là bạn thân mày bốn năm đại học, suốt ngày mày còn gọi anh em chí cốt. Giờ bảo ảnh giết người vì ghen tị? Ghen vì Giang Ưu đẹp trai quá chắc?”

“Đừng đùa. Nói nghiêm túc.” – Hạ Cảnh Thanh im lặng vài giây rồi thấp giọng:

“Chỉ là... trùng hợp quá thì không còn là trùng hợp nữa.”

Diệp Hành dụi tắt điếu thuốc, ném sang bên, nhìn thẳng vào mắt Hạ Cảnh Thanh:

“Nghe theo cảm giác của mày đi.”

Nói xong, anh hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:

“Thời gian đủ để thay đổi một con người.”

“Không nói nữa, Thanh Thanh gọi tao kìa. Tao đi đây.”

Hạ Cảnh Thanh nhìn theo bóng Diệp Hành rời đi, cắn nát viên kẹo mút vị dâu trong miệng.

Kẹo mút của Từ Phúc Ký, cũng ngon phết.

Anh cúi đầu nhìn tờ giấy bọc kẹo mình vẫn nắm chặt trong tay, nghĩ: Có lẽ nhóc con này thích đồ ngọt.

Vừa ngẩng lên thì thấy cậu em đang ngồi đằng kia, Hạ Cảnh Thanh lững thững đi tới, vừa huýt sáo vừa nhét một viên kẹo khác vào tay Giang Ưu.

“Cho em đó.”

Giang Ưu mở giấy bọc ra, liếm một cái — ngọt thật.

Hình như đã rất lâu rồi cậu mới được ăn đồ ngọt. Đến mức suýt quên vị của “ngọt” là như thế nào.

Hạ Cảnh Thanh khẽ cười, đôi mắt phượng cong cong:

“Từ giờ, mỗi ngày cho em một viên.”

Giang Ưu: “...Anh đang chơi đùa với con nít đó hả?”

Dù vậy, cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

“Dạ, cảm ơn anh.”

Hạ Cảnh Thanh nghiêng đầu tựa lên ghế lái, khẽ nhắm mắt:

“Anh chưa hỏi, em còn người thân không?”

Giang Ưu ngẩn ra một lúc. Người thân à? Cậu có sao?

Một cơn đau nhói đâm thẳng vào đầu, như có kim chích từ trong ra ngoài. Giang Ưu siết chặt môi, gắng nuốt tiếng rên lại.

“…Người thân hả?” – Giọng nói trong trẻo ngày thường nay trở nên khàn đặc – “Em không có.”

Một lúc lâu sau mới có câu trả lời. Hạ Cảnh Thanh mở mắt, đập vào mắt anh là gương mặt tái nhợt của Giang Ưu, cùng vết máu nơi môi do bị cắn đến bật máu.

“Em sao vậy?” – Hạ Cảnh Thanh cau mày, đảo mắt tìm khăn giấy nhưng không thấy, đành kéo tay áo mình xuống, một tay giữ cằm Giang Ưu, một tay khẽ lau sạch vết máu:

“Xin lỗi, anh không nên hỏi mấy chuyện đó.”

Giang Ưu vẫn nhìn vào khoảng không, chẳng nói gì. Mãi đến khi nghe giọng anh lo lắng, cậu mới chậm rãi cúi mắt, nhìn gương mặt mang đầy vẻ tự trách của Hạ Cảnh Thanh, khẽ nở nụ cười gượng:

“Không sao đâu, thiệt đó.”

Nhưng máu lại bắt đầu rỉ ra, Hạ Cảnh Thanh tức tối:

“Im lặng! Đừng nói nữa!”

Giang Ưu muốn cười mà không dám cười.

Hạ Cảnh Thanh thầm hừ một tiếng trong lòng: Cái đồ nhóc này, còn không trị được em chắc?

 

---

Cả nhóm bảy người, chia làm hai xe, chạy theo đường cao tốc Mậu Hòa, hướng về phía bắc – thủ đô, nơi có căn cứ an toàn lớn nhất cả nước.

Trên suốt đoạn đường, Giang Ưu luôn ngồi ở ghế phụ lái. Cậu chẳng làm gì ngoài ăn với ngủ. Không hiểu sao Hạ Cảnh Thanh ngày nào cũng lôi ra được một cây kẹo mút vị dâu cho cậu ăn – như kiểu phép màu vậy.

Suốt hơn nửa tháng, hệ thống không hề ló mặt. Có lẽ đúng như nó nói, năng lượng cạn sạch nên rơi vào trạng thái “ngủ đông”. Xem ra, việc tìm tinh hạch tang thi phải đẩy lên làm ưu tiên.

Lạ là suốt dọc đường đi, ngoài xe hỏng và vài nhóm tang thi lang thang, cả nhóm không gặp bất kỳ người sống sót nào – cũng chẳng thấy một dị năng giả nào khác.

Nhờ vậy, Hạ Cảnh Thanh vẫn giấu được việc mình có dị năng, chưa ai phát hiện.

 

---

“Chết tiệt…” – Giang Ưu nhăn mặt xoa vai bị dây an toàn siết đỏ. Vừa ngẩng lên đã thấy Hạ Cảnh Thanh phanh gấp. Anh quay sang búng trán cậu một cái:

“Trẻ con không được chửi thề. Ngồi im, anh xuống xem có chuyện gì.”

Giang Ưu chống tay lên cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng lưng cao lớn của Hạ Cảnh Thanh.

Chắn trước đầu xe SUV là một ông lão tập tễnh, tay ôm một đứa bé quấn trong chăn.

Ông ta quỳ xuống đất, đôi tay gầy trơ xương ôm chặt lấy “đứa con” của mình.

“Cụ ơi, cụ làm gì vậy?” – Diệp Thanh Thanh lo lắng bước tới, định đỡ ông đứng dậy, nhưng ông ta tránh né.

Giọng ông khàn đặc, nghe gai cả người như móng tay cào bảng:

“Người tốt ơi… có ai có sữa bột không? Con tôi… sắp chết rồi…”

Đôi mắt đục ngầu rơi lệ, nước mắt lăn qua những nếp nhăn, nhỏ lên chiếc chăn đang quấn quanh đứa bé.

Diệp Thanh Thanh nhìn sang anh trai. Diệp Hành thì quay sang nói nhỏ với Hạ Cảnh Thanh:

“Anh cảm thấy có gì đó sai sai.”

Ánh mắt Hạ Cảnh Thanh tối sầm:

“Đứa bé đã chết.”

“Cái gì? Quấn kín vậy, sao anh biết?”

“Nhìn cái chân thò ra kìa. Màu da trắng xanh, loang lổ như vết mục. Giữa mùa hè, như vậy chứng tỏ đã chết ít nhất một ngày.”

Diệp Hành liếc nhanh, quả thật, da đứa bé có một mảng loang màu xanh lục đáng sợ.

“Anh Thanh à, ông cụ đáng thương vậy, hay cho ổng đi cùng tụi mình?” – Trình Tương không biết xuất hiện từ lúc nào, khoác vai hai người.

Hạ Cảnh Thanh hơi nghiêng người né tay:

“Thời buổi này ai chẳng đáng thương? Cậu định cứu cả thế giới à?”

“...Thôi được rồi, nghe theo cậu.” – Trình Tương thở dài.

Diệp Hành cau mày:

“Hôm nay miệng anh độc dữ ha?”

“Có lẽ do gần em bé nhiều quá, bị lây.” – Hạ Cảnh Thanh đáp hờ hững.

Diệp Thanh Thanh lập tức bắt sóng:

“Xì Dầu, Hạ anh nói tại em mà anh ấy xấu tính đó!”

Hạ Cảnh Thanh chỉ biết im lặng: Con nhóc này…

 

---

Thấy chẳng ai đoái hoài, ông lão lập tức thay đổi thái độ, túm chặt lấy tay Hạ Cảnh Thanh, giọng nói lộ rõ ác ý, gương mặt không còn chút đau buồn. Đứa bé cũng bị ông ném mạnh xuống đất như cục rác.

“Không được! Mấy người phải cho tôi đi theo!”

“Cụ ơi, bọn cháu cũng chẳng khá gì. Nhìn vậy thôi, chứ thật ra bọn cháu đang rủ nhau đi… tự tử đó. Cụ muốn đi cùng không?” – Giang Ưu bước xuống, dứt khoát gỡ tay ông ra.

Ông lão sững lại, đỏ mặt nhìn Giang Ưu, rồi phun một bãi nước bọt vào cậu, sau đó nhanh như chớp quay người chạy biến – chân chạy nhanh chẳng khác gì vận động viên.

“Ồ kìa, cụ đâu có què đâu!” – Giang Ưu bật cười.

Hạ Cảnh Thanh:

“Chỉ có em mới nghĩ ra mấy trò đó.”

 

---

Mọi người quay lại xe, tiếp tục lên đường.

Sau khi bụi đường lắng xuống, từ đống xe hỏng và bụi cây ven đường, một nhóm người lén lút chui ra.

“Anh, sao lại để tụi nó đi?” – Tên lùn liếm môi nứt nẻ, mắt lóe sáng – “Em thấy rồi, trong xe tụi nó có nhiều đồ ăn lắm.”

Người được gọi là “anh cả” – một gã cao to, tay cầm dao lớn – trầm giọng:

“Em tưởng anh không muốn chắc? Vấn đề là đánh nổi không?”

Tên lùn tức giận, tát mạnh vào mặt ông già đóng giả:

“Đồ phế vật! Diễn giả vờ mà cũng không xong!”

Ông lão không phản ứng, chỉ cúi đầu lượm mẩu bánh mì nát mà tên lùn vừa ném, bỏ vào miệng ăn ngấu nghiến.

 

---

Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều bị Giang Ưu nhìn thấy qua gương chiếu hậu.

Đôi mắt hổ phách của cậu ánh lên một tia giễu cợt.

 

---

“Ê, tìm được tinh hạch chưa?” – Giọng hệ thống yếu ớt vang lên trong đầu.

“Chưa. Ngoài Hạ Cảnh Thanh, em chưa thấy một dị năng giả nào. Tang thi có tinh hạch thì càng chưa gặp.” – Giang Ưu đáp.

Hệ thống vừa chiếu xong một đống dữ liệu liền nghẹn họng:

Đm… công cốc! Lần sau mà còn giúp là tôi làm chó!!!

 

---

“Xe sắp hết xăng rồi.” – Hạ Cảnh Thanh liếc đồng hồ nhiên liệu, nhíu mày. Anh cầm lấy bộ đàm:

“Diệp Hành, anh nhớ phía trước có trạm dịch vụ. Lái tới đó xem thử.”

Bên kia đáp lại vài tiếng rè rè, rồi truyền ra giọng Diệp Hành:

“Rõ.”

Xe chạy thêm vài cây số, một cụm nhà trạm dừng chân hiện lên phía xa.

“Dừng lại!” – Hạ Cảnh Thanh ra lệnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play