Chương 1

Giang Ưu đã chết.

Nguyên nhân? Khó mà tưởng tượng nổi — chết vì sặc nước.

Nhưng rồi Giang Ưu lại sống lại.

Lý do rất đơn giản: xuyên sách.

“Anh mày đây hỏi thật, ai nói vượt ải xong sẽ được về nhà?!”

Trong căn phòng chật hẹp, tối tăm, Giang Ưu cáu kỉnh vò đầu bứt tai, hướng về khoảng không gào lên đầy phẫn nộ.

Hệ thống vang lên trong đầu cậu: “Emmm... quá trình chuyển đổi thời không bị lỗi rồi. Hay anh cứ ở lại đây... dưỡng già luôn nhé?”

Giang Ưu đơ mặt: “Mày nói thật đấy à?”

Một cao thủ chơi game sinh tồn vô hạn như cậu, giờ phải... dưỡng già trong thế giới đầy xác sống? Giỡn chơi với cậu à?

Hệ thống lập tức... giả chết.

“Má nó chứ!” Giang Ưu buông một câu chửi, thở dài rồi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.

Trời âm u nặng trĩu mây, không khí nồng nặc mùi xác chết thối rữa. Các siêu thị và cửa hàng đều vắng hoe, cửa kính vỡ tan tành, cửa sắt gãy gập, nhìn đâu cũng thấy hoang tàn.

Mảnh thủy tinh sắc nhọn phản chiếu ánh chiều tà đỏ rực, lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi dao.

Giá hàng đổ sập, đồ đạc rơi vãi khắp nơi, mặt đất hỗn loạn, tàn tích của những trận cướp bóc để lại những món hàng lẻ loi nằm lăn lóc trong góc tối.

Gió lạnh rít qua, cuốn theo cành khô, lá úa và rác giấy. Mùi máu tanh lẫn với mùi xác thối khiến người ta buồn nôn. Thỉnh thoảng, từ xa vọng lại vài tiếng gào thét thê lương.

Trên con đường nhựa vắng lặng, những chiếc xe hỏng chắn ngang, chặn hết lối đi.

Tường nhà loang lổ, đầy dấu tay và vệt máu khô màu nâu sẫm.

Giang Ưu bất giác nhớ lại khoảnh khắc mới xuyên đến: một khuôn mặt mục rữa đột ngột áp sát, hàm răng nhọn hoắt sắp cắm vào tay cậu. Phản xạ kịp thời, cậu đá văng con tang thi, bật dậy, vơ lấy thanh sắt dưới đất rồi nện mạnh vào đầu nó một cách dứt khoát.

Tiếng động quá lớn khiến những con tang thi khác chú ý. Tranh thủ lúc chúng chưa kéo tới, Giang Ưu chui vào một cửa ngách — có vẻ là kho hàng của siêu thị này.

Cậu cúi nhìn chiếc sơ mi trắng dính máu trên người, đôi mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Buổi chiều tối, tang thi hoạt động mạnh hơn ban ngày nhiều. Giang Ưu tìm được một chiếc ghế còn sạch sẽ, ngồi khoanh chân lên đó, đầu óc như trôi dạt nơi nào.

Cậu xuyên sách, lại là xuyên vào truyện mạt thế.

Nguyên tác là một bộ truyện cậu từng đọc hồi trước. Nam chính là cậu ấm nhà tài phiệt, nữ chính là một cô giáo thực tập cấp ba. Hai người tưởng chừng chẳng liên quan gì, vậy mà lại vướng vào nhau trong hành trình sinh tồn.

Nội dung cũ rích, chẳng có gì đặc biệt. Điều khiến người đọc tiếc nuối nhất, chính là phản diện – Hạ Cảnh Thanh.

Anh ta vô tình thức tỉnh dị năng, trở thành một trong số ít người có năng lực đặc biệt. Dị năng mạnh mẽ khiến bạn bè cũ ghen ghét, cuối cùng cấu kết với người của phòng thí nghiệm, lừa bắt anh ta về nhốt trong phòng thí nghiệm, tra tấn ngày qua ngày.

Bị phản bội, lừa dối, bán đứng — Hạ Cảnh Thanh nếm đủ mọi mặt xấu xa của nhân loại. Từng chút từng chút một, nhân tính trong anh ta bị bào mòn sạch sẽ.

Nếu ai cũng sợ tang thi đến thế, vậy thì biến tất cả thành thứ họ sợ nhất đi. Từ đó, Hạ Cảnh Thanh chính thức bước lên con đường phản diện, không quay đầu.

Anh ta máu lạnh, tàn nhẫn, không tin tưởng bất kỳ ai, làm mọi cách để đạt được mục đích. Người chết trong tay anh nhiều không đếm xuể. Anh có thể nói cười với bạn một giây, rồi thẳng tay xô bạn vào miệng tang thi giây tiếp theo. Ai dám động vào anh, anh sẽ diệt cả căn cứ của kẻ đó.

Đáng tiếc, dù mạnh cỡ nào cũng không chống lại nổi hào quang nam nữ chính. Cuối cùng, Hạ Cảnh Thanh bị hai người họ hợp lực tiêu diệt.

Khi Giang Ưu còn đang cố nhớ lại chi tiết cốt truyện, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng động lớn, kéo cậu về hiện tại.

Qua cửa sổ, có thể thấy một nhóm người đang len lén cạy cửa cuốn siêu thị, phía sau là một bầy tang thi gào thét bám theo.

“Chạy mau!!” – một người đàn ông hét lên, rồi lập tức lao vào siêu thị.

Những người còn lại cũng nhanh chóng ùa vào theo.

“Má ơi, may mà ở đây còn cái siêu thị, không thì toi rồi.” – một người đàn ông râu ria rậm rạp, quần áo tả tơi nhổ toẹt một bãi nước bọt. – “Ai bị gì không?”

Cả nhóm tầm bảy, tám người, nam nữ đủ cả, trang bị khá đầy đủ.

Một cô gái nhỏ nhắn lo lắng nói: “Đội trưởng Hạ vẫn còn sốt cao.”

Người dẫn đầu là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mày sáng sủa. Cậu ta đảo mắt nhìn khắp siêu thị tối om, bừa bộn, khẽ nhíu mày: “Nghỉ tạm tại chỗ. Diệp Tử, Đông Tử, hai người đi kiểm tra xem quanh đây còn tang thi nào không.”

Hai người đàn ông cao lớn nhanh chóng gật đầu, xách vũ khí lên cảnh giác tiến vào sâu trong siêu thị.

Lúc này, Trình Tương đang ngồi trên ghế, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông tuấn tú đang sốt cao bất tỉnh. Gã cúi đầu lôi ra một hộp thuốc lá nhàu nát từ trong ba lô, rút một điếu ngậm trên môi, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Bên kia, Diệp Hành và Vương Tân Đông nhanh tay dọn dẹp mấy con tang thi lảng vảng gần kho chứa. Cánh cửa nhỏ giống như cửa cho chó ở phía góc siêu thị khiến hai người chú ý.

“Trước giờ tao chưa thấy cái kho nào ở đây, mày nói xem chỗ này có khi nào là chỗ chứa hàng không?” – Vương Tân Đông thúc cùi chỏ vào Diệp Hành.

Diệp Hành liếc mắt: “Thôi ông im đi, ông từng thấy kho nào mà cửa như cái lỗ chó vậy à?”

Vương Tân Đông bĩu môi: “Biết đâu được...”

Nói thì nói vậy, nhưng gã vẫn không nén nổi tò mò. Gã đưa con dao dính đầy máu tang thi cho Diệp Hành, rồi bước tới, dùng sức đẩy mạnh cánh cửa.

Cánh cửa nhỏ vừa được đẩy hé ra một khe hở, bên trong lập lòe ánh sáng yếu ớt.

Vương Tân Đông phấn khích nói:

“Thấy chưa, tôi nói đúng mà.”

Hắn lại đẩy thêm vài cái nữa, cuối cùng cũng mở toang cánh cửa.

Ngay khi đang hí hửng chuẩn bị bước vào trong, Diệp Hành bất ngờ kéo hắn lại.

“Gì vậy chứ? Tôi đã bảo đây có khả năng là kho chứa hàng mà. Cậu không đi thì thôi, đừng cản tôi...”

Vương Tân Đông quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Hành đang cảnh giác nhìn về phía trước.

Hắn theo ánh mắt của Diệp Hành nhìn vào trong — là một căn phòng nghỉ với cánh cửa đang mở. Một chàng trai mặc áo thun trắng và quần thể thao đen đang đứng tựa người vào cửa sổ, dáng vẻ ung dung, không rõ đang nhìn gì qua ô cửa sổ bé tí ấy.

Ánh sáng le lói kia chính là ánh hoàng hôn bên ngoài hắt vào.

“Cậu là ai?” – Diệp Hành siết chặt cơ thể, nếu chàng trai này có ý đồ xấu, anh hoàn toàn có thể hạ gục cậu ta chỉ với một nhát dao.

Giọng cậu trai vang lên trong trẻo như suối chảy:

“Câu này lẽ ra phải là tôi hỏi các anh mới đúng chứ?”

Âm thanh ồn ào đã thu hút những người khác đến.

“Có chuyện gì vậy?” – Trình Tương bước tới hỏi.

Diệp Hành nhanh chóng thuật lại sự việc một cách ngắn gọn.

Trình Tương đẩy lại gọng kính bạc trên sống mũi, mỉm cười:

“Xin hỏi, cậu là chủ của siêu thị này sao?”

Chàng trai kia chính là Giang Ưu. Cậu đã ngán ngẩm mùi ẩm mốc trong căn phòng chật hẹp này, nên đút tay vào túi quần rồi sải bước ra khỏi cửa ngách.

Đám người bên ngoài liền cảnh giác lùi về sau mấy bước.

Dưới ánh sáng mờ mờ của siêu thị, cuối cùng họ cũng nhìn rõ diện mạo của chàng trai.

Áo trắng quần đen, gương mặt thanh tú lạnh lùng, hàng mi dài hơi cong khẽ rũ xuống che đi đôi mắt màu hổ phách trong suốt như ngọc nhưng sâu hun hút như đáy giếng.

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến mức tưởng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trình Tương là người chủ động phá vỡ sự im lặng đó, tự giới thiệu:

“Xin chào, tôi là Trình Tương.”

Giang Ưu khẽ nhướng mày — Trình Tương? Không phải tên này chính là kẻ phản bội Hạ Cảnh Thanh trong truyện gốc sao?

“Anh Hạ, anh tỉnh rồi!” – một giọng nói vui mừng vang lên từ phía sau.

Giang Ưu ngẩng đầu, ngược sáng bước tới là một người đàn ông cao lớn.

Khoảng hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt tuấn tú, khí chất nho nhã. Áo sơ mi đen mở hai nút cổ, tay áo xắn đến giữa cánh tay để lộ làn da màu đồng khỏe mạnh, sống mũi cao, đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén dưới hàng chân mày kiếm.

“Khụ... chuyện gì vậy? Sao mọi người tụ lại đây thế?” – Hạ Cảnh Thanh khẽ ho vài tiếng, vừa mới hết sốt, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt.

“Tôi... tôi là nhân viên của siêu thị này. Sau khi tang thi xuất hiện thì tôi trốn ở đây đến giờ.” – Giang Ưu đảo mắt, giọng điệu khéo léo mang chút gian xảo. – “Tỉnh dậy đã thấy hai người họ đứng đầy máu ở cửa, dọa hết hồn luôn.”

Nghe đến đây, Hạ Cảnh Thanh liếc nhìn Diệp Hành và Vương Tân Đông.

Diệp Hành gật đầu – theo một nghĩa nào đó thì đúng thật, hai người họ vừa xông vào chỗ an toàn của người khác.

Giang Ưu cúi đầu, vai khẽ run lên.

“Cậu không sao chứ? Tên gì vậy? Còn người nhà không? Có muốn gia nhập đội của bọn tôi không?” – Hạ Cảnh Thanh nhíu mày, nghĩ là người trong đội làm quá khiến cậu nhóc hoảng sợ.

“Em... em tên Giang Ưu.”

“Em thật sự có thể đi cùng mọi người sao?” – Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Cảnh Thanh, ánh mắt sáng lấp lánh như có sao trời, rồi vụt tối lại – “Em sợ mình yếu quá, sẽ kéo chân mọi người...”

Câu nói nhẹ nhàng ấy giống như một cơn gió xuân, thổi qua tim khiến người nghe mềm lòng.

Hạ Cảnh Thanh vừa thấy xót xa vừa buồn cười, trong lòng rủa thầm cái thế giới tận diệt chó má này, ngoài mặt lại dịu dàng dỗ dành:

“Không sao đâu, anh dạy em đánh tang thi nhé?”

“Vâng ạ.” – Giang Ưu cười tươi như nắng, vừa rạng rỡ vừa ấm áp.

Hệ thống ẩn mình trong đầu Giang Ưu, chứng kiến tất cả, chỉ có thể nghẹn lời:

...Lại thêm một người bị vẻ ngoài ngây thơ vô hại của mày lừa rồi, nhỏ Ưu à.

Trình Tương thấy hai người đã nói chuyện xong, liền nhắc:

“Anh vừa mới khỏi sốt, nên nghỉ ngơi một chút đi. Tối nay tụi em thay phiên canh gác là được rồi.”

Hạ Cảnh Thanh xua tay, sắc mặt nhợt nhạt nhưng môi khẽ cong cười:

“Anh ngủ cả ngày rồi, không ngủ nữa. Tối nay anh với Tiểu Ưu canh, mấy đứa ngủ đi, mấy ngày qua vất vả rồi.”

Giang Ưu đứng yên lặng bên cạnh Hạ Cảnh Thanh, bề ngoài có vẻ đang ngẩn người, thực chất trong lòng đang tính toán bước tiếp theo.

Theo truyện gốc, Hạ Cảnh Thanh phát hiện dị năng chính là sau cơn sốt lần này — có thể điều khiển ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Vì quá vui mừng, anh ta liền kể cho Trình Tương – người anh xem như anh em thân thiết – nhưng đâu ngờ kẻ đó đã lên kế hoạch hãm hại anh từ lâu.

Nhưng... nhìn lại gương mặt lãnh đạm của Hạ Cảnh Thanh bây giờ, Giang Ưu hơi do dự. Người này... có thật là Hạ Cảnh Thanh thời đầu truyện – người còn chút lòng tin và nhân ái – không?

“Em sao thế? Đói à?” – Hạ Cảnh Thanh lục ba lô, lấy ra một cây xúc xích, đưa cho cậu – “Nè, đây là đồ ăn duy nhất của anh, tặng em đó, coi như quà chào mừng em gia nhập.”

Nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt chân thành và gương mặt đẹp như tranh, Giang Ưu thầm nghĩ chắc mình đa nghi quá.

Thôi thì nhìn mặt anh đẹp như vậy, giúp anh một tay cũng không sao cả. Mình đúng là người tốt ghê luôn.

Cậu nhận lấy cây xúc xích, mở bao bì, cắn một miếng ngon lành.

Hệ thống: ...Ừ, mày vẫn là cái đứa mặt dày vô địch đó, Giang Ưu.

Giang Ưu ngồi xếp bằng dưới đất, từ tốn nhai xúc xích. Một lọn tóc con lơ thơ trên đầu bị gió thổi nhẹ, lay động không ngừng. Hạ Cảnh Thanh nhìn mà ngứa ngáy tay, liền vươn tay xoa nhẹ.

“Khụ... tại anh thấy đầu em có dính cái gì đó thôi.” – Hạ Cảnh Thanh ngượng ngùng quay mặt đi.

Giang Ưu: ...Chắc mình nhìn ngơ ngác thật.

“Em cảm ơn anh.”

Giọng cậu nhỏ nhẹ, nghe mà mềm như bánh mochi, khiến tai Hạ Cảnh Thanh đỏ ửng.

Dễ thương thật. – Anh nghĩ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play