Tuy rằng Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên cùng họ Lâm, nhưng giữa họ không có quan hệ huyết thống nào.

Tô Mẫn giơ tay ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: “Đi lên xem thử.”

Lần này ra ngoài, cậu có chuẩn bị một ít dụng cụ, mang theo một con dao gọt trái cây thường dùng hằng ngày. Đồng thời cũng đã dặn dò hai người kia mang theo vật phòng thân, phòng trường hợp bất trắc.

Dù sao phim kinh dị, không phải lúc nào cũng chỉ có ma quỷ—cũng có khi con người mới là đáng sợ nhất.

Trước kia, do quy định quốc gia không cho phép phim kinh dị xuất hiện yếu tố siêu nhiên như ma quỷ, dẫn đến rất nhiều tác phẩm trở thành “rác phẩm”, bị người xem phản đối suốt nhiều năm. Mãi đến gần đây, quy định mới nới lỏng.

Tuy vậy, chất lượng nhiều phim vẫn không khá hơn là bao.

Tô Mẫn bước lên tầng trên trước. Tầng hai có kiến trúc tương tự tầng một.

Tòa nhà hành chính này tổng cộng có hai cầu thang, nằm ở hai đầu hành lang. Còn ở chính giữa, gần cửa chính, là vị trí của thang máy.

Tầng hai cũng là một dãy văn phòng bị khóa kín, ánh trăng nhàn nhạt hắt qua khung cửa sổ, mang theo một vẻ lạnh lẽo, khiến người ta có ảo giác như vài giây nữa sẽ có một bóng ma từ trong bóng tối nhảy ra.

Nhà vệ sinh nằm ngay bên cạnh cầu thang. Chỉ cần đi vài bước là tới.

Tô Mẫn dựa sát vào tường, lắng tai nghe một hồi, phát hiện âm thanh vừa rồi đã biến mất. Lúc này nơi đây tĩnh lặng đến rợn người.

Lâm Tiểu Nghiên hỏi khẽ: “Có người bên trong không?”

Tô Mẫn lắc đầu: “Không chắc.”

Không chắc thì phải vào kiểm tra. Trương Viện là nữ sinh, nếu có vào đây thì hẳn là ở nhà vệ sinh nữ. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào nhà vệ sinh nữ.

Sau bồn rửa tay là dãy gian vệ sinh thật sự. Có tổng cộng năm gian, cửa đều đang mở. Phía đối diện là cửa sổ được đóng chặt.

Tô Mẫn mím môi, dẫn đầu đi vào kiểm tra từng gian một.

Cả năm gian đều không có ai. Cũng không thấy bóng dáng của Trương Viện.

Chẳng lẽ là ở tầng khác?

Lo sợ mình bỏ sót điều gì, Tô Mẫn quay lại kiểm tra cả nhà vệ sinh nam. Nhưng vẫn không có ai. Quay lại nhà vệ sinh nữ, cậu bắt đầu nghi ngờ liệu vừa rồi có phải chỉ là ảo giác.

Lâm Nhất Nhật đứng bên trong, không kìm được cảm thán: “Oa, thì ra nhà vệ sinh nữ trông thế này à.”

Nguyên cả tòa nhà này, dường như chỉ còn lại ba người bọn họ.

Tô Mẫn đứng im suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lên tầng sáu.”

Nếu như chuyện trước kia xảy ra ở tầng bảy, thì tầng sáu là tầng gần nhất. Có thể Trương Viện đang ở trong nhà vệ sinh tầng sáu.

Nhưng để cẩn thận, Tô Mẫn quyết định kiểm tra từng tầng một. Kết quả đúng như cậu dự đoán, từ tầng ba đến tầng năm đều không có dấu hiệu gì.

Chính vào lúc vừa bước chân đến tầng năm, bọn họ nghe thấy âm thanh truyền xuống từ tầng trên.

Lần này, cả ba người đều nghe rất rõ.

Lâm Tiểu Nghiên thì thào: “Có phải Trương Viện đang ở trên đó không?”

Tô Mẫn gật đầu: “Hẳn là cô ấy.”

Cậu dẫn đầu leo lên cầu thang, bước chân nhẹ nhàng. Âm thanh kia vẫn tiếp tục vang lên, như tiếng nước chảy róc rách.

Tô Mẫn theo bản năng nghĩ đến những vòi nước hỏng, và cả cảnh tượng trước đó cậu nhìn thấy máu loãng chảy ra từ vòi.

Chẳng lẽ [Trường Cao Đẳng Kinh Hoàng] là phim kiểu vậy sao? Suốt ngày mấy tình tiết cũ rích như thế?

Vừa nghĩ, cậu vừa bước lên tầng sáu.

Bên cạnh lại là nhà vệ sinh. Âm thanh nước chảy ngày càng rõ ràng hơn. Khi họ đến gần, âm thanh ấy lại trở nên dồn dập như có thứ gì đang thúc ép.

Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên hồi hộp đến mức tim đập loạn nhịp.

Hai người họ từng trải qua chuyện kỳ dị tại tòa nhà này, nên lần này càng thêm sợ hãi, chỉ cần nhìn thấy một bóng người mờ mờ cũng đủ khiến thần kinh căng như dây đàn.

Tô Mẫn không ngờ lại trông thấy cảnh tượng như thế—

Trương Viện cúi gập người xuống, cả đầu vùi sâu trong bồn rửa tay, vòi nước mở ở mức lớn nhất, nước ào ào tràn ra ngoài, chảy qua mặt đá cẩm thạch, nhỏ tí tách trên mặt đất.

Hai cánh tay cô buông thõng, bất động như đã mất ý thức.

Cảnh tượng ấy giống như có một bàn tay vô hình đang dùng sức ấn đầu cô xuống nước.

Tô Mẫn đoán chừng cô có khả năng đã bất tỉnh, liền lên tiếng nhắc nhở: “Đừng ai chạm vào cô ấy. Mở đèn trước đã.”

Lâm Nhất Nhật lắp bắp: “Không chạm vào… vì sao?”

Lâm Tiểu Nghiên thì hiểu ý ngay—cô đang nghĩ đến chuyện khi nãy. Rất sợ Trương Viện đột nhiên túm lấy mình, kéo vào bồn rửa tay.

Đèn còn chưa kịp bật sáng, bên ngoài nhà vệ sinh đã vang lên tiếng bước chân. Mỗi bước càng lúc càng gần, như thể đang tiến thẳng về phía họ.

Tô Mẫn phản ứng cực nhanh: “Trốn đi!”

Không rõ đó là người hay quỷ, nhưng tốt nhất vẫn là tránh đi trước.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật vốn đã sát bên nhau, nghe vậy liền lập tức chạy vào các gian vệ sinh gần nhất, nhanh chóng đóng cửa lại.

Tô Mẫn không còn lựa chọn nào khác, đành bước vào gian bên cạnh họ, khóa cửa lại từ bên trong. Cửa chỉ có thể mở được từ phía trong.

Đứng trong không gian chật hẹp ấy, nhịp thở của cậu bắt đầu nhanh dần.

Trong hoàn cảnh như thế này, nỗi sợ dễ dàng bao trùm mọi giác quan, từng tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại lên gấp bội.

Tô Mẫn sợ chính mình ngẩng đầu lên, sẽ như trong phim, thấy một bóng đen đang nhìn xuống từ trên trần. Hoặc nếu cúi đầu xuống lại thấy một gương mặt nằm phục ngay dưới khe cửa—

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm người ta phát điên.

Không biết từ lúc nào, không gian bên ngoài nhà vệ sinh đã bắt đầu biến đổi. Mọi thứ trở nên cũ kỹ tàn tạ, khắp nơi ám đen như bị cháy, sàn nhà đầy những vệt nước lạnh lẽo.

Đang núp trong gian vệ sinh, Tô Mẫn bỗng dưng thấy bất an.

Cậu khẽ chạm vào cánh cửa, sau cùng vẫn quyết định buông nắp bồn cầu xuống, ngồi lên, chuẩn bị quan sát tình hình tiếp theo.

Tiếng bước chân vẫn chưa dừng lại. Ngày một gần hơn. Cuối cùng thì dừng ngay bên ngoài nhà vệ sinh nữ.

Cả ba người bên trong gần như nín thở, không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Một phút sau, tiếng bước chân lại vang lên, lần này là đang đi vào bên trong.

Tiếng bước chân đi ngang qua bồn rửa tay, rồi dừng lại trước một trong các gian vệ sinh.

Tô Mẫn như có thể đoán trước—đối phương chắc chắn đang đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn vào từng gian.

Trương Viện đã “chết” ngay tại bồn rửa tay. Giờ phút này trong tòa nhà, đêm khuya còn có kẻ xuất hiện, cậu chỉ có thể suy đoán theo một hướng duy nhất.

Đúng lúc ấy, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

Nếu cửa gian vệ sinh đã đóng chặt, chẳng phải đang tuyên bố rõ ràng với kẻ bên ngoài rằng bên trong có người sao?

Chỉ cần kẻ đó không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ biết.

Nhưng... rốt cuộc thì kẻ đó là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play