Tô Mẫn không thể khống chế nổi dòng suy nghĩ của bản thân. Cậu cứ muốn liếc nhìn ra bên ngoài, muốn xem xét tình hình ở gian bên, muốn nhìn xem cửa phòng kia bị kẹt thế nào. Nhưng tất cả đều bị lý trí đè nén xuống.

Nhà vệ sinh nữ dị thường yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức khiến người ta cảm thấy bất an — như thể nơi này không còn ai cả.

Nhưng ba người đang trốn trong ba gian phòng đều hiểu rõ: bên ngoài không biết là thứ gì, là người hay là quỷ, đang đứng chờ.

Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên căng thẳng đến mức chỉ biết dựa sát vào nhau tìm cảm giác an toàn. Cả hai lúc thì ngước nhìn lên trần nhà, lúc lại co rúm ngồi xổm trên bồn cầu, không dám để lộ đôi chân ra ngoài. Một gian chỉ có một bồn cầu, cũng chỉ có thể có một người ngồi.

Lâm Nhất Nhật chỉ có thể đứng run rẩy, dõi mắt nhìn Lâm Tiểu Nghiên đang run cầm cập khi ngồi xổm trên bồn cầu, lòng vừa sợ vừa ghen tị — ước gì mình cũng có chỗ trốn kín như vậy.

Cậu sợ lắm, sợ có con quỷ nào đó bất ngờ chộp lấy chân mình từ dưới sàn nhà.

Tiếng bước chân lại vang lên, càng lúc càng gần gian của họ.

Rồi, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

“Cốc, cốc, cốc, cốc.”

Bốn tiếng, có tiết tấu, có lực, đều đều vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng.

Tô Mẫn mím chặt môi.

Người ta vẫn nói, tiếng gõ ba cái là người, còn bốn cái thì là quỷ. Đây lại là một bộ phim kinh dị — thế thì chắc chắn là quỷ rồi.

Tiếng gõ không phải nhắm vào cửa gian của cậu, mà là ở gian bên cạnh — nơi Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên đang trốn.

Hai người kia đã sợ đến mức véo tay nhau đến bật máu, hoàn toàn không biết phải làm gì mới tốt.

Một lúc sau, cả hai quyết định giữ im lặng.

Nhưng tiếng gõ ngoài kia không dừng lại, trái lại càng lúc càng dữ dội, vẫn bốn tiếng một lần, nhịp độ dần nhanh, lực cũng tăng mạnh. Nghe như thể có thứ gì đó đang cố sức phá cửa.

Ánh trăng len qua cửa sổ chiếu vào WC, rọi xuống sàn một cái bóng người cúi đầu.

Tiếng đập cửa dồn dập khiến người ta như phát điên. Cuối cùng, Lâm Nhất Nhật không chịu nổi nữa, quát lên:
“Gõ cái đầu á! Không có giấy thì đừng có mượn của tôi!”

Lâm Tiểu Nghiên: “……”

Tô Mẫn: “……”

Không ngờ câu chửi đầy khí thế này lại có hiệu quả. Có lẽ bị tiếng quát hù dọa, vật thể kỳ quái bên ngoài kia lại thật sự dừng tay.

Tô Mẫn còn chưa kịp thở phào, thì gian phòng của cậu cũng bị gõ.

Lại là bốn tiếng. Lặp lại y như bên gian Lâm Nhất Nhật.

Tô Mẫn cảm thấy, nếu chiêu chửi bậy kia có hiệu quả như thế, thì cậu cũng nên thử xem.

Nghe nói mắng chửi có thể xua quỷ đi, mắng càng to thì càng hiệu nghiệm — tất nhiên đó cũng chỉ là lời đồn cậu từng nghe.

Cậu vừa định há miệng thì bất chợt có một bàn tay lạnh buốt chạm vào tay cậu.

Tô Mẫn sợ đến mức suýt nhảy dựng, nhưng chỉ một giây sau đó, cậu lại cảm thấy hơi lạnh kia trườn lên cổ mình, rồi một làn khí lạnh phả vào tai.

Tiếng gõ cửa đột nhiên im bặt.

Tô Mẫn khẽ gãi tai, cứng đờ vài giây rồi hạ giọng hỏi:
“Là… là anh sao? Kính Tiên?”

Cậu đã đoán trước được Kính Tiên kia chưa bị đưa đi, mà còn hay thích động tay động chân với cậu. Nếu nói lúc còn sống anh ta là sắc lang, e rằng không sai chút nào.

Bên tai vang lên tiếng nói như tan trong làn hơi mát lạnh:
“Là tôi.”

Tô Mẫn gần như có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong gương: con quỷ kia chắc chắn đang dán sát vào tai cậu mà nói chuyện.

Rõ ràng là quỷ, thế nhưng cậu lại không thấy sợ chút nào.

Sau khi tiếng đập cửa biến mất, tiếng bước chân lại vang lên — như thể đang rời đi. Một lúc sau, mọi thứ trở lại tĩnh lặng.

Tô Mẫn lần này mới thật sự thở phào.

Cậu đẩy nhẹ Kính Tiên ra, nói:
“Thương lượng chút đi, đừng có động tay động chân nữa. Tôi còn chưa thấy được mặt anh.”

Dù có nhìn cũng chẳng tính là gặp mặt, chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi. Hơn nữa, Tô Mẫn là người "nửa đường nhảy vào", không phải nguyên chủ, nhìn cũng không tính là "định phận".

Đối phương lại hỏi:
“Cậu muốn nhìn không?”

Tô Mẫn sững người, vội lắc đầu như trống bỏi:
“Không, không, không!”

Lỡ mà nhìn rồi phải chịu trách nhiệm thì sao? Cậu không muốn bị trói cả đời.

Huống hồ, tuy giọng nói kia là của một người đàn ông, vừa trầm thấp vừa dễ nghe, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật đối phương là quỷ.

Tô Mẫn nói nhỏ:
“Tôi muốn ra ngoài.”

Lời vừa dứt, cái lạnh bên tai cũng biến mất. Nhưng cậu lại cảm thấy… tai mình bị véo nhẹ một cái.

Tô Mẫn mở cửa bước ra, phát hiện bên ngoài quả nhiên không có gì, chỉ là mặt đất ướt đẫm nước, như thể có thứ gì đó vừa hóa thành vũng nước tan biến.

Tô Mẫn gõ cửa gian của Lâm Nhất Nhật.

Lần này lại đến lượt Lâm Tiểu Nghiên hét lên:
“Đã nói là không cần giấy mà! Gõ cái gì mà gõ!”

Tô Mẫn bất lực đáp:
“Là tôi, Tô Mẫn đây. Có thể ra rồi.”

Lúc này, Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên mới căng thẳng mở cửa, bước ra ngoài, giọng còn run run:
“Tôi còn tưởng nó quay lại rồi…”

Vừa nãy tiếng đập cửa đó đúng là suýt dọa người ta ngất.

Tô Mẫn thở dài:
“Trước tiên ra khỏi đây đã, sau đó báo cảnh sát. Nhưng có lẽ chúng ta sẽ bị điều tra.”

Giữa đêm khuya, vài học sinh tụ tập trong tòa nhà văn phòng, lại còn ở hiện trường vụ án — nói sao cũng thấy đáng nghi.

Cậu vừa xoay người đi trước được vài bước, liền dừng lại.

Lâm Nhất Nhật đi sau hỏi:
“Sao không đi nữa?”

Tô Mẫn không trả lời, cả người cứng đờ.

Trước cửa nhà vệ sinh nữ, có một bóng người đang đứng. Cái bóng ấy xoay lưng lại với họ, đầu cúi thấp, nhìn không rõ khuôn mặt. Nó cứ thế lặng lẽ đứng ở đó.

Hóa ra, con quỷ bên ngoài kia… vốn chưa từng rời đi.

Sau khi đập cửa thất bại, nó vẫn luôn đứng ngoài WC — không phải như Tô Mẫn tưởng rằng đã bỏ đi.

Lâm Nhất Nhật bước lên một bước, cũng chết sững tại chỗ.

Lâm Tiểu Nghiên bước tới sau, cũng trông thấy thân ảnh kia. Ba người đứng yên ở cửa, toàn thân run rẩy.

Không biết giằng co bao lâu, cái bóng đối diện bỗng… biến mất.

Lâm Nhất Nhật kéo kéo áo Tô Mẫn, thấp giọng hỏi:
“Có phải tôi hoa mắt không? Nó… đi rồi?”

Tô Mẫn gật đầu:
“Ừ, đi rồi.”

Hẳn là thế. Dù không rõ nó vì sao đập cửa suốt mà chẳng làm gì, nhưng cũng chẳng thấy tấn công ai.

Ngay lúc ba người thả lỏng đôi chút, ánh mắt Lâm Tiểu Nghiên bỗng hướng sang một góc, hoảng hốt hỏi:

“Vậy… thi thể của Trương Viện đâu rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play