Cậu biết rõ rằng bước tiếp là nguy hiểm, nhưng nếu không đi, thì chỉ có thể ngồi chờ chết một cách vô nghĩa.
Tô Mẫn không phải kiểu người như vậy. Đã đặt chân vào bộ phim kinh dị này, thì cậu muốn chính tay vạch trần bí mật sâu thẳm nhất trong đó, kiên cường sống đến khi kết thúc, mới là kết cục mà cậu mong muốn.
Dù sao thì đây cũng là trải nghiệm phim kinh dị đầu tiên trong đời cậu, không thể để kết thúc quá tệ được.
Ba người họ gặp nhau ngoài ký túc xá – Tô Mẫn, Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên.
Tuy trường có không ít sinh viên “cú đêm”, nhưng đã quá nửa đêm rồi, trong khuôn viên vắng lặng hẳn đi, chỉ còn lác đác vài ngọn đèn đường lập lòe sáng.
Lâm Tiểu Nghiên hạ giọng kể: “tôi hỏi bạn cùng phòng của Trương Viện rồi, đúng là cô ấy đã rời khỏi ký túc xá. Cô bạn lo cô ấy xảy ra chuyện nên mới đi theo một đoạn… Nhưng nửa đêm rồi còn ra ngoài làm gì cơ chứ?”
Cô bạn đó chỉ đi theo được vài phút, rồi phát hiện Trương Viện cứ một mực đi về hướng tòa nhà hành chính, suốt dọc đường không quay đầu lại lấy một lần, dường như chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Vì quá sợ, lại không gọi được Trương Viện, bạn cô ấy đành quay về ký túc xá một mình.
Tô Mẫn đứng bên dưới đèn đường, ánh sáng nhàn nhạt phủ lên người hắn: “Đi thì sẽ biết.”
Trương Viện rời đi cũng chưa lâu, có thể họ còn kịp gặp được cô ấy, và biết thêm điều gì đó.
Tòa nhà hành chính không cách ký túc xá bao xa, đi bộ vài phút là đến nơi.
Giữa đêm khuya, nơi đó đã tối om, như bị bóng đêm nuốt chửng, trông vô cùng đáng sợ. Những khung cửa sổ âm u kia giống như đang ngó chừng họ, như thể có thể há miệng nuốt người bất cứ lúc nào.
Tô Mẫn quan sát một chút: “Cửa chính bị mở rồi.”
Còn là bị cạy bằng vũ lực, khả năng cao là Trương Viện đã mở.
Lâm Tiểu Nghiên giơ điện thoại lên bật đèn pin, đi theo hắn bước vào tòa nhà. Hành lang dài hun hút, như kéo mãi không có điểm dừng, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt khó tả.
Lâm Nhất Nhật lên tiếng: “Chúng ta đang định đi đâu đây?”
Tòa nhà hành chính đêm khuya quá mức vắng lặng. Mọi đồ vật đều lặng im nằm ở chỗ cũ. Những thứ ban ngày vốn không đáng chú ý, lúc này lại trở nên đáng sợ vô cùng.
Tô Mẫn đáp: “Đi nhà vệ sinh.”
Nếu là “nhà vệ sinh cách gian” như lời nhắc nhở kia, thì dĩ nhiên phải đến nhà vệ sinh rồi. Có điều, trong tòa nhà này có quá nhiều tầng, cậu vẫn chưa xác định được tầng nào mới là điểm đến chính xác.
Lâm Nhất Nhật run run nói: “Chỗ đó thật sự rất rùng rợn đấy… Các cậu chưa từng nghe truyền thuyết về nhà vệ sinh à? Nghe nói có người đang ngồi trong đó thì bị gọi tên, quay đầu lại liền bị ma vỗ lên đầu…”
Tô Mẫn không nhịn được ngắt lời: “Giờ nói mấy chuyện này thì có hợp không?”
Lâm Nhất Nhật đầy ấm ức: “Tôi sợ thật mà…”
Cậu còn chưa dứt lời thì từ phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói khe khẽ: “Tô Mẫn?”
Cả Tô Mẫn và Lâm Nhất Nhật đều kinh hãi giật mình.
Đặc biệt là Tô Mẫn – cuối cùng cậu cũng cảm nhận được cái cảm giác “xui miệng ứng nghiệm” trong phim kinh dị là thế nào. Đã là nửa đêm rồi, giờ còn có giọng gọi từ phía sau… đúng là đáng sợ tột cùng.
Lâm Nhất Nhật nuốt nước bọt cái ực, kéo áo Tô Mẫn, lắp bắp hỏi: “Giờ… giờ làm sao bây giờ?”
Tô Mẫn đáp: “Chạy chứ còn gì nữa!”
Vừa dứt lời, cả hai lập tức quay đầu bỏ chạy, không dám ngoảnh lại.
Chạy được mấy bước, phía sau vang lên tiếng Lâm Tiểu Nghiên đè giọng xuống hỏi: “Này, Tô Mẫn, hai cậu chạy cái gì thế?”
Lâm Nhất Nhật hét lên: “Mẹ ơi! Có ma gọi tên tôi!”
Lâm Tiểu Nghiên dừng bước, trợn mắt trắng dã: “Vừa nãy là tôi gọi mà, không nghe ra là giọng tôi à?”
Tô Mẫn chậm lại, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Ba người ngồi xuống cầu thang, nhìn nhau không nói nên lời.
Thì ra vừa rồi là do Lâm Tiểu Nghiên thất thần, không ngờ đúng lúc Lâm Nhất Nhật đang kể chuyện ma, lại hô tên cậu ta một tiếng – làm cả hai hồn vía lên mây.
Tình huống này đúng là quá xấu hổ.
Lâm Tiểu Nghiên thở dài mắng: “Tôi có biết cậu đang kể chuyện ma đâu? Cái loại nơi này, vào giờ này, mà cậu cũng ngồi kể mấy chuyện kiểu đó…”
Lâm Nhất Nhật ấm ức: “Tôi không nhịn được mà…”
Cứ đến cảnh tượng như vậy là trong đầu cậu tự động tua lại đủ kiểu chuyện ma kinh dị, muốn không sợ thì chỉ còn cách nói ra thành lời.
Lâm Tiểu Nghiên giơ ngón cái: “Tôi bái phục cậu thật đấy, đúng là hán tử!”
Tô Mẫn vẫn im lặng, ánh trăng ngoài cửa sổ đổ xuống nền đất, kéo bóng ba người dài ra mờ mịt.
Cậu chợt phát hiện bóng của mình dường như đang chuyển động — từ từ ngắn lại, rồi thu về sát chân, một luồng lạnh buốt từ chân lan lên tận đầu.
Tô Mẫn bất ngờ bước lên bậc thang.
Chính vào lúc đó, cái bóng dưới chân cậu… rời khỏi người.
Khi nào thì bóng lại có thể tách ra khỏi thân thể? Tô Mẫn chỉ nghĩ đến một khả năng — liên quan đến… ma.
Cái bóng kia vặn vẹo, sau đó… giơ tay tạo thành hình trái tim.
Tô Mẫn: “……”
Cậu suýt nữa bật cười thành tiếng. Phim kinh dị bây giờ đúng là không thể coi thường, đến cả bóng ma cũng biết “thả thính” rồi?
Lâm Tiểu Nghiên nghi hoặc hỏi: “Tô Mẫn, cậu đang nhìn gì thế?”
Tô Mẫn chớp mắt một cái, cái bóng lại trở về như cũ.
Cậu vừa định mở miệng thì bất chợt nghe thấy một tiếng động, dường như phát ra từ trên lầu, mà còn rất gần nữa.
Tô Mẫn lập tức ngắt lời cả hai: “Trên lầu có người.”
Lâm Nhất Nhật chớp mắt, thì thào: “Cũng có thể… không phải người…”
Lâm Tiểu Nghiên lập tức nổi giận, ánh mắt như muốn đâm chết cậu ta: “Từ giờ trở đi, cậu bị tước quyền lên tiếng.”