Trương viện sử đột nhiên bị hỏi đến, hơn nữa còn nhắc tới chính tôn tử của mình, nhất thời mồ hôi lạnh toát ra như mưa, giọng nói run rẩy không thôi.
Thái tử nói:
“Trương viện sử tuổi đã cao, chi bằng sớm ngày hồi phủ, an nhàn đùa cháu ngậm kẹo. Chức vị viện sử này, cô thấy Trần thái y có thể đảm đương.”
Vị Thái tử điện hạ này xưa nay hành sự độc đoán, chẳng theo lẽ thường, lên chức hay giáng chức đều chỉ trong một ý niệm.
Chỉ mấy câu ít ỏi, một người được đề bạt làm viện sử, một người bị đuổi về nhà cáo lão. Hai vị thái y ngây ra tại chỗ, nhìn nhau sững sờ.
Hoàng hậu cùng Trần nghi trao đổi ánh mắt, rồi nói:
“Cứ theo đề nghị của Thái tử mà làm. Bổn cung ngày mai sẽ bẩm lại với bệ hạ một tiếng.”
Trần Nghi hoàn hồn, vội vàng bước lên tạ ơn.
Khóe môi Thái tử khẽ nhếch, nhàn nhạt cười nói:
“Như vậy, cô liền giao vết thương do tên bắn này cho Trần viện sử.”
“Vi thần nhất định tận lực chữa trị.”
Trần Nghi không rõ vì sao lại được thăng chức, trong lòng tự nhiên mừng rỡ. Dù sao chức viện sử chính là vị trí cao nhất Thái Y Viện, bao nhiêu người dòm ngó cũng với không tới. Với thâm niên của hắn, ít nhất còn phải phấn đấu thêm mười năm nữa, vậy mà nay cứ nhẹ nhàng rơi xuống đầu hắn như vậy, thật đúng là đại hỉ từ trên trời giáng xuống.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, có gì đó không ổn.
Quả nhiên.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lẽo trầm sâu vang lên:
“Chỉ tận lực là không đủ.”
“Cô xưa nay thưởng phạt phân minh. Trần viện sử nếu chữa khỏi, cô thưởng trăm lượng hoàng kim. Nếu không chữa được... thì chỉ có thể lấy tội thất trách, phán tội chém đầu, xét nhà diệt môn, thế nào?”
Trần nghi lập tức chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống, run giọng kêu lên:
“Điện hạ tha mạng! Vi thần…”
“Tha mạng?” Thái tử bật cười. “Chẳng lẽ Trần viện sử đã đoán chắc rằng cô không qua khỏi trong vòng một tháng? Cho nên sớm đã tính cả đường chém đầu?”
Sắc mặt Trần nghi trắng bệch, toàn thân run rẩy:
“Vi thần… không có ý đó…”
Hoàng hậu hít sâu một hơi, âm thầm siết chặt tay.
“Nó?… chẳng lẽ phát hiện ra điều gì? Không thể nào! nó rời kinh đã nhiều năm, gần đây lại luôn hôn mê bất tỉnh, làm sao biết được Trần thái y là người của ta?”
Thái tử như thể nghe được tiếng lòng Hoàng hậu, khóe môi khẽ cười lạnh.
Ánh mắt hắn quét một vòng điện, nhìn từng gương mặt đang hoảng loạn. Đa phần đều là người xa lạ, có vài người có lẽ ba năm trước từng hầu hạ bên cạnh, nhưng hắn đã không còn ấn tượng.
Hoàng hậu nhận ra suy nghĩ trong lòng hắn, vội giải thích:
“Ngươi ra ngoài chinh chiến nhiều năm, người hầu trong Đông Cung có người được điều đi nơi khác, có người đến tuổi phải xuất cung. Những người hiện tại đều là mới vào trong vòng hai năm nay, nếu có điểm nào khiến ngươi không hài lòng…”
“Không hài lòng.” Thái tử lạnh lùng cắt ngang.
Hoàng hậu biến sắc, nhưng vẫn cố giữ nụ cười trên môi.
“Làm Hoàng hậu thế này, thật đúng là uất ức! Những tiện nhân trong hậu cung sinh con sinh cái đều phải gọi ta một tiếng mẫu hậu. Thế mà nghiệt chủng của tiên đế này chẳng những vô lễ bất kính, còn như tổ tông lộng hành phát điên, chết quách cho rồi! Ta không hầu hạ!”
Hoàng hậu liếc mắt đầy sát khí về phía vài cung nữ đang run rẩy trên mặt đất, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất:
“Đúng là không dùng được nữa rồi. Ngày mai bổn cung sẽ sai Nội Vụ Phủ chọn vài người chững chạc đáng tin thay thế.”
Thái tử không nói gì, ánh mắt âm trầm dừng lại trên một mảnh ngà trắng giữa thảm điện, một vật giống như ruột khô.
Ý thức được đó là thứ gì, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Hắn nhìn khắp trong điện, nhưng không thấy ai đáng ngờ.
Vừa rồi tiểu cung nữ hạ dược cho hắn… đã bỏ trốn?
~~~~~
Vân Quỳ quả thật đã lợi dụng sơ hở để chuồn mất.
Nàng đi theo Thanh Đại xuống lĩnh thưởng, thấy Hoàng hậu không phân phó gì thêm, Thái tử cũng đã tỉnh lại, nghĩ rằng hắn đã có thể tự uống thuốc, trong điện lại nhiều cung nhân hầu hạ như vậy, chắc là không cần đến mình nữa, liền nhân cơ hội trở về thiện phòng.
Trong tay vẫn nắm chặt nén vàng, Vân Quỳ vẫn còn kinh hồn chưa định.
Quả nhiên là “phú quý cầu trong hiểm cảnh” đó.
Lúc nãy bị Thái tử siết lấy cổ tay, đến giờ chỗ đó vẫn còn sưng đỏ chưa tan, đau đến mức nàng suýt nữa thở không nổi, cũng không hiểu một người vừa trọng thương hôn mê như hắn ở đâu ra sức lực lớn như vậy, suýt nữa bẻ gãy cả tay nàng!
May mà nàng đã sớm có dự tính, trước tiên che mắt Thái tử lại, lại thêm Hoàng hậu nương nương ra mặt bảo vệ, chuyện hôm nay xem như tạm yên? Dù sao Thái tử điện hạ trăm công ngàn việc, chắc cũng sẽ không nhớ đến một tiểu cung nữ như nàng.
Chẳng bao lâu sau, Đan Quế thất hồn lạc phách từ Thừa Quang điện trở về, toàn thân run lẩy bẩy, vừa lên giường đã chui vào chăn.
Vân Quỳ rón rén lại gần, hỏi nhỏ:
“Thái tử điện hạ thật đáng sợ đến thế sao? Ngươi bị dọa thành như vậy?”
“Ta nào dám nhìn ngài ấy chứ!” Đan Quế mặt mày tái mét, giọng run run:
“Chỉ là… Thái tử mới vừa rồi nói, nếu trong một tháng Trần thái y không trị khỏi cho ngài ấy thì sẽ bị xét nhà chém đầu.”
Cái gì mà bá đạo dữ vậy! Chữa không khỏi liền phải giết người?
Nhưng cũng vì vậy mà có thể thấy vị Thái tử điện hạ này rất quý trọng mạng sống, nếu không cũng chẳng lấy cả mạng người nhà của thái y ra làm điều kiện. Như vậy nghĩ lại, hôm nay nàng tiến lên hầu thuốc, cũng coi như lập được công?
Mà bất kể thế nào, Vân Quỳ vốn chẳng phải người gan lớn, hôm nay thật sự đã phát huy hết mức can đảm. Vừa rồi bị Thái tử dọa cho một trận, đời này nàng cũng chẳng dám bén mảng tới trước mặt hắn nữa.
Nhớ lại tình hình trong điện khi ấy, Đan Quế vẫn còn sợ hãi không thôi, hỏi:
“Ngươi lớn gan thật đấy, dám tiến lên hầu thuốc?”
Vân Quỳ rụt vai:
“Ta cũng sợ lắm chứ…”
Nàng nào ngờ được Thái tử điện hạ lại tỉnh đúng lúc đó. Rõ ràng là bị mấy mũi tên trọng thương, chẳng phải vẫn luôn hôn mê sao? Sao lại cứ đúng lúc nàng đang đút dược thì tỉnh lại chứ! Đúng là xui xẻo tận mạng!
Tuy rằng nàng mê tiền, tin tưởng vào đạo lý “gan càng lớn, điền sản càng nhiều”, nhưng cũng không phải không sợ chết. Mười lượng vàng này coi như một lần đánh cược, nếu phải gặp thêm lần nữa, e rằng nàng chẳng đủ can đảm mà cược tiếp.
Đan Quế hiếu kỳ hỏi:
“Ngươi sao lại nghĩ ra được cách đó? Ta chưa từng thấy ai dùng ruột dê để uy thuốc cả.”
Vân Quỳ nghĩ ngợi rồi đáp:
“Ta thấy cữu cữu nhà ta từng làm như vậy với cữu mẫu ta.”
* cữu mẫu: mợ
* cữu cữu : cậu
Có lần cữu mẫu nằm liệt giường, cả người bệnh nặng, sống chết không chịu uống thuốc. Nàng đứng ngoài cửa sổ lén nhìn, thấy cữu cữu lấy một đoạn ruột dê đổ thuốc vào, rồi cưỡng ép cữu mẫu uống. Khi nàng ấy bước ra khỏi phòng, sắc mặt đã hồng nhuận hơn thấy rõ, chứng tỏ cách này thật sự có hiệu quả.
Editor: mấy bà ơi trước khi tui bước chân vô con đường editor này thì tui đọc H hơi bị vữ vọi đó nên đoạn này tui edit là biết liền tình huống gì =)) cười như chiến đo 😂 nhỏ nữ9 nó ngây thơ nó tưởng cậu nó đút thuốc cho mợ nó nhưng mà….
“Thì ra là vậy,” Đan Quế gật đầu, “Mà phải rồi, chưa từng nghe ngươi nhắc tới cữu cữu nhà ngươi vậy?”
Vân Quỳ nằm trở lại giường, khẽ thở dài:
“Ta vào cung cũng sáu bảy năm rồi, từng ấy năm chưa gặp lại, có lẽ đều đã… chết cả rồi.”
Nàng từ nhỏ mồ côi không nơi nương tựa, được gửi đến nhà cữu cữu nuôi dưỡng. Nhưng cữu cữu háo sắc, cữu mẫu tham tiền, biểu huynh thì mê cờ bạc, cả nhà đều không ưa nàng.
Cữu mẫu thấy nàng có vài phần nhan sắc, cắn răng nuôi dưỡng cũng chỉ để chờ ngày đem gả cho mấy lão viên ngoại già nua, béo phì, eo buộc đầy bạc làm tiểu thiếp, hòng kiếm được một món tiền sính lễ hậu hĩnh.
Trong đó có một người là Chu viên ngoại, nàng từng gặp một lần. Gã thấy nàng thì mắt sáng như đèn, mặt tròn vo như đầu heo, trên người còn nồng nặc mùi xạ xông đến mức khiến người ta muốn nôn.
Khi ấy nàng mới chỉ chưa đầy mười tuổi thôi!
Đêm đó, nàng lại nằm mơ thấy Chu viên ngoại cười hề hề mà đưa tay tới sờ nàng. Vân Quỳ sợ đến mức giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Khi ấy nàng còn chưa biết mình có năng lực “nhập mộng” tức là có thể tiến vào giấc mơ của người khác , chỉ đơn thuần cảm thấy ác mộng này quá đáng sợ. Vì thế, nàng đã lập tức trốn khỏi nhà cữu cữu giữa đêm.
Vòng qua vòng lại, cuối cùng lại bước chân vào cung, làm cung nữ. Nhoáng cái, đã nhiều năm như vậy trôi qua.
Vân Quỳ hít sâu một hơi, ép bản thân phải quên đi những chuyện không vui trong quá khứ. Trước khi nhắm mắt ngủ, nàng không quên lầm rầm cầu nguyện:
“Thái tử điện hạ xin ngài quên chuyện tối nay đi, quên ta đi, coi như chưa từng gặp! Ngàn vạn lần đừng tới tìm ta gây phiền phức, cầu xin trời đất phù hộ!”
Vừa dứt lời, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, trước mắt nàng là một thân ảnh cao lớn, vận trường bào huyền kim sắc, khí thế như núi đè. Mặt hắn ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ, nhưng lại khiến người ta run sợ.
Đáng sợ hơn cả là cảnh tượng trước mắt: người kia đang bóp cổ một thiếu nữ, nhấc bổng lên giữa không trung. Nữ tử đó vùng vẫy, giãy giụa, miệng phát ra tiếng “ô ô hu hu” cầu xin, hai chân không ngừng đạp loạn giữa không khí.
Vân Quỳ chưa từng mơ thấy cảnh nào khủng khiếp như vậy. So với mấy giấc mộng như rơi từ trên lầu hay bị rượt đuổi thì chuyện này còn khiến người ta lạnh sống lưng hơn gấp bội. Nàng chỉ cảm thấy cổ mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngực đau tức không thở nổi.
Đến khi nhìn kỹ lại... Trời đất thánh thần thiên địa ơi, thiếu nữ bị bóp cổ kia, chẳng phải chính là nàng sao?!
Vân Quỳ bừng tỉnh, thở hổn hển như vừa thoát chết trong gang tấc.
Nguy hiểm quá… Suýt chút nữa là tiêu đời.
Không đúng! Nàng đâu có thù oán gì với ai, sao lại có người muốn giết nàng?
Nàng cố gắng nhớ lại dáng vẻ người trong mộng. Tuy khuôn mặt luôn mờ ảo, nhưng lại có thể thấy làn da trắng đến dọa người, cổ nổi gân xanh, yết hầu nhô rõ, mà trên áo bào thì... đúng rồi, có thêu hoa văn phức tạp, vàng óng như mãng xà quấn quanh.
Mãng văn?!
Nghĩ tới đây, một ý nghĩ đáng sợ bỗng mọc rễ nảy mầm trong đầu nàng:
Chẳng lẽ... là Thái tử điện hạ?!
Ý niệm này vừa hiện lên đã khiến nàng thấy nghẹt thở.
Vân Quỳ có một khả năng kỳ lạ: sau khi chìm vào giấc ngủ, nàng có thể nhìn thấy giấc mơ của người khác. Năng lực này bản thân nàng cũng không hoàn toàn kiểm soát được, muốn mơ của ai, phải là người nàng nghĩ tới rất nhiều trước khi ngủ, mà cũng chưa chắc lần nào cũng thành công.
Ví như bệ hạ, Hoàng hậu nương nương... những người tôn quý như vậy, ngày thường nàng căn bản không có cơ hội gặp mặt, càng đừng nói đến việc tiến vào giấc mơ của họ.
Chẳng lẽ chỉ vì trước khi ngủ nàng cầu nguyện đừng bị Thái tử tìm tới, nên mới nhập vào mộng của hắn?
Và... Thái tử hiện tại đang có ý định muốn lấy mạng nàng?!
Không, không, thôi mà! Cứu mạng!!
Nhưng không phải Thái tử điện hạ là một người chính trực, thiện lương sao? Không lẽ nào hắn sẽ... bóp chết nàng chứ?
Nhưng vấn đề là, người kia lại chính là "Diêm Vương sống" , hắn giết người như chém dưa chặt rau, hoàn toàn chẳng màng đến việc nàng có vô tội hay không.
Thật là một bước tính sai rồi, chỉ trách lúc đó nàng bị mười lượng vàng làm mờ mắt, như thể bị ma xui quỷ khiến, sợ người khác giành mất, nên nhất thời nông nổi mà ra tay.
Vân Quỳ ôm đầu gối, tuyệt vọng thở dài một tiếng.
Cứ thế thấp thỏm lo sợ cả ngày, mãi đến tận hoàng hôn vẫn chưa bị gọi tên, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ vừa ngẩng đầu, liền thấy một tiểu cung nữ toàn thân đầy máu bị người ta khiêng từ Thừa Quang điện ra ngoài.
Gió lùa dưới hành lang lạnh thấu xương, Vân Quỳ rùng mình một cái, lông tơ toàn thân dựng đứng, tay chân lạnh cóng đến mức không còn cảm giác.
Bữa ăn đưa đến điện, Thái tử điện hạ như cũ không động đến một ngụm, tổng quản thái giám của thiện phòng rụt cổ quay về, có người tiến lại gần khẽ hỏi:
“Vừa rồi tiểu cung nữ kia phạm lỗi gì, lại bị Thái tử đánh chết ngay tại chỗ vậy?”
Tổng quản thái giám nào dám dò hỏi, chỉ thấp giọng đáp:
“Khi nãy chỉ nghe loáng thoáng Thái tử hỏi một câu ‘Ai phái ngươi tới’, mà nàng ta lại không chịu khai, liền bị lôi ra ngoài, đánh chết bằng loạn côn.”
Khi hắn quay về, vừa hay đi ngang qua nơi hành hình, thấy máu tươi thấm vào khe đá, hai chum nước lớn cũng không thể rửa sạch, mùi máu tanh xộc vào khiến hắn buồn nôn, chỉ hận không thể nôn sạch bữa tối luôn cho rồi đi.
Hắn chỉ ra một động tác không tiện nói rõ, đám người bên cạnh hiểu ngay mà không dám hỏi thêm nửa lời, ai nấy đều mang theo cái đầu trên cổ mà ráng sống tiếp.
Vân Quỳ bất an trong lòng, làm việc cũng không còn hồn vía, chỉ đến ban đêm, khi ôm lấy bọc vải giấu mười lượng vàng ngủ thiếp đi, nàng mới dần dần xua tan được phần nào sợ hãi.
~~~~~~
Đêm khuya, Khôn Ninh cung.
Hôm nay Thuần Minh Đế nghỉ lại nơi này, khi Hoàng hậu hầu hạ thay y phục, khẽ ngập ngừng nói:
“Thái tử… dường như tinh thần càng lúc càng sa sút, không biết có vượt qua được lần này không…”
Thuần Minh Đế khẽ thở dài:
“Ngày mai trẫm sẽ ban chiếu khắp thiên hạ, xem có thể mời được thần y, kỳ nhân dị sĩ nào khác vào cung, chữa trị cho Thái tử.”
Hoàng hậu lặng lẽ liếc nhìn ông, nhẹ giọng nói:
“Lần trước những thần y dân gian được mời đến đều bó tay, có người còn vì sợ oai danh Thái tử mà lúc trở về lại sinh bệnh.”
Thuần Minh Đế ngắm hoa văn long phượng trên màn trướng, trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng:
“Dù sao đi nữa, nàng và trẫm cũng đã hết lòng rồi.”
Hoàng hậu gật đầu:
“Vâng.”
Thuần Minh Đế là hoàng đế kế vị sau khi hoàng huynh qua đời. Còn Thái tử hiện tại chính là con trai duy nhất của cố tiên đế Cảnh Hữu.
Năm xưa tiên đế thân chinh bắc cảnh, trên đường hồi triều bị trọng thương. Lúc đó lại gặp phải đám phiên vương dấy binh làm loạn, ép vua thoái vị. Chính vào thời điểm nguy cấp ấy, Huệ cung Hoàng hậu khi đó đang mang thai lớn, bày mưu chia rẽ nội bộ phiên vương, khiến bọn chúng chém giết lẫn nhau. Nhờ thế mới có thể ổn định cục diện.
Nhưng vì mưu sự liên tục, tâm lực lao lực quá độ khiến Huệ cung động thai khí. Để bảo tồn long mạch Đại Chiêu, bà cắn răng sinh hạ Thái tử, nhưng bản thân lại mất mạng trên giường sinh. Tiên đế vốn đã trọng thương, lại đau buồn vì mất thê tử, chẳng lâu sau cũng băng hà.
Triều đình một phen chấn động, các phương phiên vương lại ngóc đầu trỗi dậy. Triều dã lúc ấy buộc phải đưa Thái hậu lâu ngày ẩn cư ra chấp chính.
Quốc vô quân sẽ loạn vì vậy nước không thể một ngày vô chủ. Trong triều hình thành hai phe: một phe ủng lập Thái tử kế vị, do Thái hậu buông rèm nhiếp chính còn phe còn lại cho rằng Thái tử tuổi nhỏ chưa biết chuyện, Thái hậu lại tuổi cao sức yếu, Đại Chiêu đang lúc trong loạn ngoài xâm, tổ tôn hai người khó có thể nắm giữ triều cương, chi bằng chọn một người khác trong tông thất tài đức vẹn toàn lên ngôi.