“A quỳ, là như thế này... Mẫu thân ta nhân dịp thượng nguyệt đã thay ta định một mối hôn sự, đối phương là biểu muội bên họ hàng xa.”

“Ngươi cũng biết đấy, tổ phụ ta tuổi đã cao, chỉ mong ta sớm ngày thành gia. Ta không thể đợi ngươi đến năm hai mươi lăm tuổi mới ra cung được…”

“Thật xin lỗi, ta thật sự không còn mặt mũi nào gặp ngươi nữa… Đây là tâm ý ta tích góp nhiều năm, khẩn cầu ngươi hãy nhận lấy, nếu không ta trong lòng khó yên.”

Trong tay Vân Quỳ là chiếc túi tiền căng phồng mà hắn đưa. Nàng âm thầm ước lượng, đúng là không ít bạc.

Dù trong lòng mắng hắn cả ngàn câu từ tục tĩu rồi, nhưng trên mặt Vân Quỳ vẫn giữ nụ cười như không có gì, tỏ ra thông cảm, nói lời chúc phúc: “Triệu đại ca, huynh cũng có nỗi khổ riêng, ta không trách huynh. Còn chưa chúc mừng  huynh tân hôn vui vẻ.”

Nam nhân lưu luyến nhìn nàng.

Thiếu nữ búi tóc đơn sơ, chỉ cài hai đóa hoa lụa màu hồng nhạt, gương mặt tươi sáng như xuân hoa, mũi quỳnh môi anh đào, da trắng mắt sáng, ngũ quan tinh xảo không chê vào đâu được. Dù không son phấn, chỉ mặc áo váy tề eo màu vàng cam nhạt, nàng vẫn là người nổi bật nhất giữa đám đông.

Đáng tiếc, hắn sắp thành thân với người khác.

Vân Quỳ cũng thật sự không nỡ.

Không nỡ Triệu thị vệ thân hình cao lớn, uy mãnh rắn rỏi. Không nỡ bốn chi phát đạt, đầu óc đơn giản của hắn.

Đây là một trong những đối tượng nàng đã cẩn thận chọn lựa để lấy làm phu quân.

Năm nay Vân Quỳ mười sáu tuổi, là cung nữ ở Thượng Thiện Giám.
Tuy ở tầng dưới chót, nhưng nhờ miệng lưỡi ngọt ngào mà sống rất tốt trong cung. Những đồ ăn các chủ tử lén chia ra từ khe tay cũng đủ để nuôi nàng xinh đẹp, đầy hy vọng tương lai.

Cơm no áo ấm rồi thì người ta sinh lòng mộng mơ. Vân Quỳ chịu ảnh hưởng của cô cô thống lĩnh đội danh dự ,một người nghiêm khắc, lời nói và hành vi mẫu mực, liền kiên định đi theo con đường ấy.

Như lời Bichs Trâm cô cô nói: “Nữ tử trong cung được dạy dỗ, dung mạo đoan chính, lại hiểu quy củ, sau này gả chồng đều được đánh giá cao. Lấy một thị vệ là tốt nhất, trong nhà có thể diện, người lại tuấn tú, nếu có chút quân công thì sau này có thể làm quan, ngươi cũng có thể thành một mệnh phụ.”

Nàng đang tuổi trẻ, dung mạo xinh đẹp, sao có thể cả ngày ở Thượng Thiện Giám lo nấu nướng dầu mỡ, sống một đời tầm thường? Vì thế, lúc rảnh rỗi liền tiếp xúc với vài thị vệ chưa có thê thất.

Nếu may mắn, đến năm hai mươi lăm tuổi ra khỏi cung sẽ thuận lợi gả đi. Nếu xui, thì giống như Triệu thị vệ, bội bạc vô tình.

Vân Quỳ không cha không mẹ, cũng chẳng ai mai mối cưới hỏi, tình cảm tư định vốn không có chỗ dựa. Nàng như bèo nước vô căn, chỉ có thể vì tương lai mình mà tính toán sớm một chút.

Tuy có tiếc nuối, nhưng cũng không đến mức đau khổ. Không có Triệu thị vệ thì vẫn còn Tôn thị vệ, Tiền thị vệ, Lý thị vệ… Thật ra trong cung rất hiếm có thị vệ nào khó coi, hầu như đều cao lớn rắn chắc như nhau.

Chỉ tiếc, lòng người dễ đổi. Hôm qua còn nói yêu thích nàng, hôm nay có thể đã cùng người khác đính hôn. Vì thế nàng mới muốn giữ nhiều lựa chọn trong tay, phòng khi bất trắc.

Triệu thị vệ cũng không tệ, dù sao cũng đưa lại một khoản phí chia tay. Số bạc ấy có thể chia ra một phần giúp Tôn thị vệ chữa bệnh cho mẫu thân già yếu, khiến hắn cảm động rơi lệ, từ đó một lòng một dạ với nàng.

Nghĩ đến đây, bước chân Vân Quỳ bỗng trở nên nhẹ nhàng.

Nhưng sáng sớm hôm sau, trong cung truyền đến một tin dữ…

Vị Thái tử kia, kẻ trời sinh tàn bạo, thích giết chóc, danh tiếng hung tàn đến mức trẻ con nghe tên cũng khóc nín, sắp hồi cung rồi. 

Mấy hôm trước, Phùng thị vệ mà nàng mới quen vội vã chạy đến gặp nàng một lần, nói:
“Tiểu Quỳ, chiến sự biên cương đã xong, Thái tử điện hạ sắp hồi kinh. Trong cung việc gấp nhiều, thời gian tới ta e không thể thường xuyên gặp ngươi.”

Vân Quỳ tò mò hỏi: “Thái tử?”

Cái xưng hô ấy dường như là cấm kỵ. Ngay cả Phùng thị vệ vốn oai phong mạnh mẽ cũng khẽ rùng mình khi nghe thấy.

Nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, Phùng thị vệ mới đè thấp giọng nói:
“Bắc Cương đại thắng, Thái tử điện hạ đã phá được bảy thành của Bắc Ngụy. Nơi ngài đi qua, dân chúng kêu khóc thấu trời, người ta gọi là ‘Ngọc diện La Sát’, ‘Diêm Vương sống’. Ngươi không biết ngài ấy…”

Thái tử đã chinh chiến bên ngoài nhiều năm, Vân Quỳ đúng là chưa từng gặp qua. Nhưng mà… Ngọc diện La Sát?
Không phải mặt sắt, cũng chẳng phải mặt xanh, vậy có nghĩa là, tướng mạo hẳn là rất tuấn mỹ?

Tin tức Thái tử sắp hồi cung nhanh chóng truyền khắp Tử Cấm Thành.

Nhưng những tiểu cung nữ tò mò giống nàng, khi hỏi thăm các tiền bối trong Thượng Thiện Giám, đều bị cảnh cáo nghiêm khắc, chẳng ai dám nói nhiều.

“Không nên hỏi, chớ có hỏi nhiều.”

“Sau này Thái tử hồi cung, ngàn vạn lần đừng tự tiện tới gần ngài. Nếu không…”

Người nói mặt mày trắng bệch, còn le lưỡi làm thủ thế cứ như bị cắt cổ.

Chúng cung nữ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám hỏi thêm nửa câu.

Vân Quỳ từ đó kết luận một điều, Thái tử điện hạ không dễ chọc.

Nhưng nàng vẫn như thường, ăn ngủ đúng giờ, không hề bận tâm.
Dù sao Thái tử ở tận Đông Cung, thì có liên quan gì đến nàng đang ở Thượng Thiện Giám?

Không ngờ được, chỉ mấy ngày sau, Thượng Thiện Giám chưởng ấn tuyên bố một tin lớn,
Thái tử sắp hồi cung, mà Đông Cung thiện phòng lại bỏ hoang đã lâu.
Nội Vụ Phủ hạ lệnh, điều động mười đầu bếp cùng mấy chục danh thái giám, cung nữ từ Thượng Thiện Giám qua đó, chuyên trách việc ăn uống cho Thái tử điện hạ.

Nghe đồn Thái tử không chỉ tính tình thô bạo, mà còn đặc biệt háo sắc, nam nữ đều không kỵ, vì vậy từ trước đến nay, các tiểu thái giám được chọn đều trắng trẻo xinh xắn, cung nữ thì da thịt nõn nà, nói chung ai cũng phải khiến người nhìn vừa mắt.

Vân Quỳ thật không may… trở thành một trong những người được chọn.

Nàng thật sự không hiểu, Thái tử đã háo sắc như vậy, mỹ nhân hầu hạ trong phòng còn chưa đủ sao? Tại sao đến cả thiện phòng cũng phải chọn người xinh đẹp?
Chẳng lẽ… dung mạo xinh đẹp thì cơm nấu sẽ ngon hơn?

Nhìn đám đồng bạn xưa nay thần sắc như cha mẹ chết hết, ai nấy cứ như nàng sắp bị đẩy vào điện Diêm Vương, lòng Vân Quỳ cũng bắt đầu bất an.

Cho đến khi bước chân vào Đông Cung, nàng mới phát hiện, nơi này còn rộng lớn hơn nàng tưởng nhiều.

Đông Cung bộ phận đầy đủ, trên dưới có đến hàng trăm người lo các công vụ, lại có riêng Chiêm Sĩ phủ, kèm theo thuộc quan, quan viên từ thất phẩm trở lên đã có hơn mười người, thật đúng là một phiên bản thu nhỏ của Tử Cấm Thành.

Chỉ là, nhiều năm qua Thái tử chinh chiến bên ngoài, phần lớn những chức vị ấy đều do quan viên trong triều kiêm nhiệm.
Đợi Thái tử hồi cung, Đông Cung tự nhiên sẽ được vận hành lại một lần nữa, bài binh bố trận, chỉnh đốn từ trên xuống dưới.

So với tưởng tượng ban đầu, thiện phòng chẳng qua chỉ là một bộ môn nho nhỏ, như hạt mè đậu xanh, căn bản không có cơ hội gặp được Thái tử, lại càng không lo bị hắn chú ý.


Dù gì những món ăn kia cũng phải trải qua tầng tầng kiểm tra nghiêm ngặt, sau đó mới được bưng lên bàn ăn của các vị quý nhân.

Thái tử dù có háo sắc đi nữa, cũng nên ở trong tẩm cung của mình, chẳng lẽ còn có thể chạy tới thiện phòng để sủng hạnh người ta?

Nghĩ đến đó, Vân Quỳ nhẹ nhàng thở ra.
Nàng vốn tuân theo nguyên tắc “đến đâu hay đến đó”, nên vẫn ăn ngon ngủ yên như cũ.

Gần đến ngày Thái tử hồi kinh, toàn Đông Cung bắt đầu nhốn nháo bận rộn.
Sửa sang trang trí, quét dọn lau chùi, chỉ trong nửa tháng, Đông Cung đã đổi mới hoàn toàn từ nội thất đến ngói lưu ly trên nóc điện đều được đánh sáng bóng, rực rỡ lóa mắt.

Bên ngoài thì bận rộn như nước lũ, nhưng thiện phòng lại tương đối nhàn nhã. Việc cân nhắc thực đơn mỗi ngày vốn đã có sẵn nguyên tắc, nguyên liệu nấu ăn cũng đều do Quang Lộc Tự phân phối, không cần tự lo liệu nhiều như tưởng.

Chỉ là…
Vài tên thị vệ mà nàng từng quen biết dường như bắt đầu kiêng kị vì nàng đang làm việc ở Đông Cung.
So với Thượng Thiện Giám thì nơi đây bất tiện hơn nhiều, cơ hội gặp mặt ngày một thưa thớt, khiến Vân Quỳ không khỏi có chút hụt hẫng.

Nhưng nàng cũng không quá lo.
Chờ Thái tử hồi cung, nàng ổn định vị trí trong Đông Cung rồi, sau đó muốn tính chuyện gì cũng chưa muộn.

Chiều hôm đó, cùng nàng ngủ chung vũ phòng là một cung nữ tên Đan Quế bỗng bị đau bụng, không thể đi đưa cơm như thường lệ.
Nàng bất đắc dĩ kéo tay Vân Quỳ nhờ vả:
“Lãm Nguyệt Các hôm nay cơm canh còn chưa đưa, nếu ngươi rảnh, thay ta cùng Hương Hạnh tỷ đi một chuyến được không?”

Lãm Nguyệt Các nằm ở phía tây nam Đông Cung, nghe nói là nơi đặc biệt chuẩn bị để nghênh đón Thái tử hồi kinh,  Giáo Phường Tư đã chọn ra hơn mười danh kỹ tuyệt sắc, trong hai tháng nay đang luyện ca múa tại đó, chỉ chờ Thái tử hồi cung thưởng ngoạn.

Vân Quỳ vui vẻ nhận lời:
“Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi, việc này để ta đi cho.”

Vừa hay nàng vẫn chưa quen hết các cung điện trong Đông Cung, mà nơi đây quy củ nghiêm ngặt, không thể tùy tiện chạy loạn.
Nhân cơ hội này đi Lãm Nguyệt Các, vừa khéo có thể tranh thủ quan sát địa hình một phen.

Hương Hạnh là người cũ trong Đông Cung, từ trước khi Thái tử xuất chinh đã làm việc tại thiện phòng, nhiều năm như vậy đã thành quen với sự rụt rè dè dặt.

Thấy cô cung nữ mới tới này chẳng những không sợ, lại còn dám ngó đông nhìn tây, nàng cuống quýt kéo tay Vân Quỳ, thấp giọng nhắc nhở:
“Thái tử điện hạ sắp hồi cung rồi, ngươi… cẩn thận một chút cho ta!”

Vân Quỳ nghiêng người đi sát lại, cũng nhỏ giọng hỏi:
“Hương Hạnh tỷ tỷ, tỷ nói thật cho muội biết đi, Thái tử điện hạ rốt cuộc là người thế nào? ta mới tới, sớm biết một chút còn có thể chuẩn bị.”

Vừa nghe thấy hai chữ “Thái tử”, sắc mặt Hương Hạnh đã trắng bệch.

Nàng nào dám lén bàn luận về vị Diêm Vương ấy!

Dù đã làm việc ở Đông Cung, nhưng là người của thiện phòng là tầng thấp nhất trong hệ thống cung vụ, nàng cũng chỉ từng xa xa nhìn thấy Thái tử một lần mà thôi.

Ngày ấy Thừa Quang Điện xảy ra chuyện thích khách, Thái tử điện hạ nổi trận lôi đình thịnh nộ, cuối cùng cả tên thích khách lẫn thái giám làm nội ứng đều không toàn thây, chết chẳng kịp ngáp.

Hương Hạnh nhớ rõ như in 
Thái tử điện hạ tay cầm trường kiếm bước ra từ Thừa Quang Điện, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, cả người sát khí ngùn ngụt, như thể Tu La từ Cửu U địa ngục bò lên.

Bao nhiêu năm trôi qua, mỗi lần nhớ lại cảnh ấy, hai chân nàng vẫn còn nhũn ra, lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh sau lưng túa ra không dứt.

Danh tiếng thô bạo của Thái tử, ai trong cung không biết?
Năm xưa xuất chinh Bắc Cương, nghe đâu cũng vì xử trí vài vị quan viên bằng “tiền trảm hậu tấu”, tự mình xin đi nơi biên tái khổ hàn để lập công chuộc tội.

Tưởng rằng từ nay có thể thoát được bóng ma ấy, nào ngờ tên sát thần này chẳng những trở về, mà còn đánh hạ bảy thành Bắc Nguỵ, mang theo khí thế giết chóc y như lúc rời cung. Ai có thể không sợ?

Lúc này trời đã vào thu, nhưng trán Hương Hạnh lại vã đầy mồ hôi lạnh, cổ sau lạnh buốt như có gió lùa, rụt rè nói:

“Tóm lại… nghe ít, hỏi ít, nói càng ít! Thái tử điện hạ chắc sẽ không rảnh đến mức chấp nhặt mấy người thiện phòng chúng ta…”

“Tỷ yên tâm, Hương Hạnh tỷ,” Vân Quỳ ngoan ngoãn gật đầu, giọng cũng vô thức thấp xuống, “Ta tuyệt đối không gây chuyện.”

Chỉ là nàng cũng không ngờ, lời vừa dứt chưa được bao lâu, trong cung liền truyền ra tin tức kinh thiên động địa, Thái tử hồi kinh giữa đường bị ám sát, trúng vài mũi tên, mệnh treo chỉ mành.

Người đã được đưa về Đông Cung.
Đế hậu lo lắng không thôi, toàn bộ Thái Y Viện đều tụ tập, Dược Tàng Cục bận đến mức khói lửa ngút trời, ngay cả các danh y dân gian cũng lần lượt được triệu vào cung.

Mấy ngày liền, máu loãng từ nội điện trút ra không dứt, mùi máu tanh nồng nặc xộc khắp Đông Cung, khiến người ta không rét mà run.
Thái tử điện hạ vẫn hôn mê bất tỉnh.

Thiện phòng mỗi ngày chỉ có thể làm ít dược thiện và cháo thanh đạm đưa vào, nhưng Thái tử mê man không tỉnh, thuốc không uống được, nói gì đến ăn cơm?

Vân Quỳ cẩn thận kiềm chế niềm vui nhè nhẹ trong lòng. Thái tử nếu không qua khỏi… có khi nào nàng lại được điều về Thượng Thiện Giám?

Trời ơi, chuyện tốt à nha!

Tâm tình vô cùng tốt đẹp, Vân Quỳ nheo mắt lại, định ngủ một giấc cho ngon.

Chỉ là trong lòng lại lướt qua cái tên Triệu thị vệ, không biết hắn đã thành thân chưa? Có khi nào… đêm nay vào giấc mộng, nàng có thể mượn cơ hội tìm hiểu một chút?

Đúng vậy. Vân Quỳ không biết từ khi nào bắt đầu, thỉnh thoảng trong giấc ngủ lại thấy những cảnh tượng kỳ kỳ quái quái:

— Đan Quế nhìn đường phèn mà chảy nước miếng.
— Tiền thị vệ ôm gối ngủ trong đống vàng giả lăn lộn.
— Tiểu Lộ Tử của Thượng Thiện Giám phát hiện "tiểu đệ" của mình đột nhiên… dài ra thêm một đoạn?

Nói chung là thiên kỳ bách quái, chưa từng thấy có lý.
Mà nàng lại càng lúc càng mong chờ đêm đến để được… mộng du quan sát thế giới hỗn độn ấy.

Nàng vô duyên vô cớ lại mơ thấy Tiểu Lộ Tử làm gì chứ! Nàng rõ ràng chẳng hề quan tâm đến hắn!

Mãi đến sau này, khi trò chuyện với Đan Quế, Vân Quỳ cố ý thử hỏi vài câu, mới phát hiện ra những cảnh tượng trong giấc mơ của nàng hóa ra đều là cảnh trong mộng của người khác.

Có điều, cũng không phải giấc mơ của ai nàng cũng có thể thấy được, thường là những người nàng hay tiếp xúc, tương đối quen thuộc thì mới “vào mộng” được.

Giống như Triệu thị vệ chẳng hạn, liền rất dễ dàng mộng nhập.

Vân Quỳ trong lòng thầm niệm tên Triệu thị vệ, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.

Cả phòng nến đỏ hồng rực khiến nàng hoa cả mắt. Lúc nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên giường ngồi hai tân nương tử mặc hỷ phục, che khăn voan đỏ.

Chẳng lẽ nàng vô tình xông vào mộng đêm động phòng hoa chúc của Triệu thị vệ rồi sao?!

Từ từ đã... Vì sao lại có tới hai tân nương tử?

Nàng còn đang định nhìn cho rõ, liền nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng động. Triệu thị vệ mặc một thân cát phục đỏ thẫm, say khướt bước vào cửa, từ trên khay cầm lấy hỷ cân, lần lượt vén khăn voan đỏ của hai người.

Người ngồi bên trái giường, chắc là biểu muội trong miệng hắn, dung mạo dịu dàng, khiến người thương tiếc. Nhưng còn người ngồi bên phải, ánh mắt lúng liếng đưa tình kia… chẳng phải chính là nàng sao?!

Vân Quỳ trừng mắt nhìn, chỉ thấy Triệu thị vệ nâng một ly rượu hợp cẩn, ngồi xuống giữa nàng và biểu muội, ba người dùng một tư thế vừa hòa hợp vừa quái lạ mà… giao bôi cùng uống.

Uống xong, trên mặt hắn tràn đầy hồng quang, nắm lấy tay hai người, chồng lên trước ngực mình, cười rạng rỡ:
“Về sau ba chúng ta cùng nhau sống những ngày tốt lành, cái gì cũng không bằng được đâu!”

Vân Quỳ tức đến phát điên! Phẫn nộ đến mức lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Đáng giận thật! Cưới biểu muội còn chưa đủ, lại còn muốn cưới hai người?!

Thân người tâm cẩu! Ngươi đúng là khiến người ta xem nhẹ rồi.

Nàng còn đang định nghiến răng nghiến lợi mắng thêm vài câu, thì ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, quản sự ma ma ở thiện phòng vội vã đẩy cửa bước vào, châm đèn gọi lớn:

“Đan Quế, Vân Quỳ! Mau dậy đi, thu xếp một chút rồi đến Thừa Quang điện, hầu bệnh Thái tử điện hạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play